
Quý phi còn ban thưởng cho nàng vòng
tay chạm khắc hoa văn, một bộ hoa tai ngọc bích. Nàng cảm tạ, sau đó vui vẻ lui ra.
-“Hôm qua là cô ta thế nào?” – Đồng Hề cau mày
-“Vâng, nha đầu này chỉ mặc áo lót mỏng, ngay cả yếm cũng mơ hồ thấy, còn trang điểm rất xinh đẹp. Hoàng thượng sủng nàng ta cũng không lạ.”
-“Chăm sóc nàng ta thật tốt, ta thấy nàng vẫn rất gầy, không thể làm
Hoàng thượng thoải mái được. Lần trước có Lý ma ma giảng giải gì đó,
ngươi bảo cô ta theo học đi.” – Đồng Hề dặn dò một lượt, sau đó lại mệt
mỏi nằm xuống.
Chỉ mong trong cung có thể có một đứa bé, mặc kệ là do ai sinh ra, chỉ cần ở dưới gối nàng thì đại sự đã thành.
-“Hôm qua nương nương không tặng Hoàng thượng túi hương sao?”
Buổi chiều Huyền Huân hầu hạ Đồng Hề rửa mặt chải đầu, phát hiện túi
hương nàng thay Đồng Hề làm tặng Hoàng thượng vẫn còn nằm trong hộp.
Đồng Hề không nói gì. Đêm qua nàng căn bản không để ý đến những
chuyện này. Lúc Hoàng thượng về, thần trí nàng đau đớn mơ hồ, làm sao
còn nhớ đến chuyện tặng hắn? Mà cho dù có nhớ tới, cũng không có tâm
tình tặng hắn.
-“Tặng Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không nhất định mang theo. Ngươi không thấy người đeo túi hương của Chiêu phi rồi sao?”
-“Nhưng nương nương à, Hoàng thượng không đeo cũng không sao, nhưng
nương nương không tặng thì không đúng rồi.” –Huyền Huân nhẹ nhàng khuyên giải.
Đồng Hề chỉ hận làm sao để không cần gặp Thiên Chính đế. Mà hắn vẫn
yên tâm giao hậu cung cho nàng. Nếu vậy nàng nhất định sẽ không làm hắn
thất vọng, hậu cung sẽ yên ắng. Cho dù có tranh đấu cũng không ảnh hưởng đến toàn cuộc.
-“Để Quỳnh Hoa mang đến Hàm Nguyên điện đi.” – Đồng Hề nghĩ, cơ hội này cũng không nên lãng phí.
…
Nhiếp Quỳnh Hoa được Đồng Hề đưa túi hương mang đi Hàm Nguyên điện,
vạn phần sung sướng. Nàng không có danh phận gì nên không dám đi quá
giới hạn. Cơ hội lần này tốt như vậy, làm sao bỏ qua được.
May mắn là tự nàng trước giờ luôn có chuẩn bị. Cơ hội là do có người
tính toán mà đoạt tới. Nàng đến trước mặt tổng lĩnh thái giám Giang Đức
Khải của Thiên Chính đế, hơi cúi chào.
-“Giang công công, Quý phi lệnh nô tỳ mang túi hương dâng lên Hoàng thượng.”
-“Ừ, đưa cho ta đi.”
Giang Đắc Khải lên tiếng, định cầm lấy túi hương, không đoán được Quỳnh Hoa đột nhiên rút tay lại.
-“Nương nương dặn ta nhất định phải tận tay đưa cho Hoàng thượng.”
Giang Đắc Khải nhìn thoáng qua Quỳnh Hoa, biết nàng đã từng thị tẩm,
nhưng cô gái nhỏ này hẳn không dám giở thủ đoạn gì, chắc là Quý phi thật sự đã giao phó như vậy.
-“Ngươi ở đây chờ ta.”
Giang Đắc Khải bẩm báo lên Thiên Chính đế, chợt tuyên gọi Quỳnh Hoa
vào. Không lâu sau đã thấy Quỳnh Hoa lảo đảo chạy ra, quần áo không
chỉnh tề, hai mắt đẫm lệ.
Hắn chỉ có thể ở phía sau lắc đầu. Những nữ nhân này đều muốn đến Hàm Nguyên điện mê hoặc Hoàng thượng, nhưng đến giờ cũng chẳng ai thành
công. Hoàng thượng không thích ở đâu khác ngoài giường sủng hạnh nữ
nhân.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Giang Đắc Khải nhớ đến lần 3 năm trước đây,
Quý phi lúc đó vẫn còn là Chiêu Nghi, chật vật bị Hoàng thượng ôm lên
kiệu rồng. Hắn không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì. Lúc ấy y đã
đoán vị Lệnh Hồ Chiêu Nghi này nhất định sẽ có ngày thăng tiến. Quả
nhiên không lâu sau đó Hoàng thượng liền hạ chỉ phong nàng làm Quý phi.
Đồng Hề vừa xem công văn lục cung đưa đến, lại nghe Tề Vân báo:
-“Quỳnh Hoa đương nhiên không thể thành công. Thật ngu xuẩn.”
Đồng Hề buông công văn xuống, thở dài.
-“Cô ta lỗ mãng như thế, lần sau Hoàng thượng đến tất sẽ bị lạnh
nhạt.” – Đồng Hề day day thái dương mình. Bọn người này thật bất tài.
Nàng có nển tuyển thêm một lần nữa không? Nói cho cùng thì nữ tử đoan
trang vẫn tốt hơn.
Tết Đoan Ngọ.
Kỳ thật so với mọi năm thì Tết Đoan Ngọ năm nay không có gì khác biệt lắm, nhưng nay lại có thêm 1 chủ đề là việc Tấn vương phi tổ chức đội
nữ đua thuyền. Mọi người đều bàn luận về vấn đề này, cảm thấy các nàng
cũng chẳng qua là làm nền thôi, đối với các thuyền nam thì chẳng qua như dệt hoa trên gấm.
-“Nương nương, trong cung đã bắt đầu có người cá cược, mua xem đội
của Tấn vương phi đoạt thứ hạng bao nhiêu.” – Huyền Huân nói, nàng vừa
chải xong tóc Phi Phượng cho Đồng Hề.
-“Ai lại có lá gan lớn như vậy?” – Trong cung nghiêm cấm đánh bạc,
nhưng thị nữ và thái giám cấm mãi cũng không được, xem ra đây là việc
mọi người yêu thích khi nhàn rỗi.
-“Nghe nói là Chiêu phi nương nương cầm đầu, nghe nói nhiều nương
nương đều mua, bảo là chơi một ít để vui vẻ.” – Thúc Bạch cũng nói vào.
-“Nương nương, người có muốn…” – Tề Vân đột nhiên lên tiếng. Đồng Hề
tất nhiên là hiểu ý Tề Vân. Hoàng thượng cũng không đồng ý chuyện đánh
bạc trong hậu cung.
-“Không cần, lần này cũng rất có ý nghĩa, tết đến chúng tỷ muội giải
trí một chút cũng không nên quở trách, không ảnh hưởng đến hứng thú của
Hoàng thượng đâu. Thúc Bạch, ngươi thay ta đến Chiêu Dương cung đánh 12
bạc, cược đội của Tấn vương phi có thể vào tam giáp (10) đi.
-“Nương nương” – Tề Vân kinh hãi hô.
-“Không sao đâu, tỷ muội trong hậ