
đúng là chuyện lớn. Mỗi tháng Đồng Hề chỉ thị tẩm có một ngày, lúc này hoàng đế lại đến. Nếu không phải lâm hạnh thì là gì?
-“Lúc Hoàng thượng tới, Tề Vân cô cô bảo Tuệ Phi vào hầu trà. Bọn nô
tỳ cũng không biết xảy ra chuyện gì, một lát sau Hoàng thượng lại gọi
người vào.”
-“Sau đó thì sao?”
Đồng Hề không ngờ có thể xảy ra chuyện này, nhưng Tề Vân làm rất
đúng. Đồng Hề nghĩ bản thân mình không giữ được tâm của hoàng đế, nếu
cung nữ trong cung được sủng cũng có thể cho nàng chút thể diện. Nếu có
người sinh được hài tử, dù là nam hay nữ, nàng giữ lại nuôi nấng cũng
tốt. Có con cũng không nhất định phải là do tự mình sinh.
-“Sau đó nô tỳ nghe Hoàng thượng nói, một thị nữ nho nhỏ mà dám tự gọi mình là Tuệ Phi, thật quá to gan. Đuổi đến Hoán y cục.”
Thúc Bạch không hiểu ý Hoàng thượn, Đồng Hề lại biết nhất định là Tuệ Phi dụ dỗ Thiên Chính đế thất bại. Vị thiên tuế gia này thật khó hầu hạ mà. Người hợp ý hắn thì là con nhà đồ tể cũng được, không hợp ý hắn thì cho dù ba đời phú quý thế nào, hắn cũng cho là nữ nhân thấy người sang
bắt quàng làm họ.
Đồng Hề sờ tay lên trán, mắt nàng thật có vấn đề rồi. Vốn là kỳ vọng cao ở Tuệ Phi, cuối cùng hậu quả là tự đạp chân mình.
Vừa chạy đến Đồng Huy cung, Đồng Hề đã nhìn thấy Tề Vân quỳ dưới đất, Thiên Chính đế ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn như cũ.
-“Hoàng thượng vạn phúc” – Đồng Hề cúi đầu hành lễ.
-“Cung nữ trong cung Quý phi thật lẳng lơ. Tề Vân cũng coi như là lão nhân trong cung, sao lại quản giáo ra loại cung nữ như vậy?” – Giọng
Thiên Chính đế lạnh lẽo vang lên.
-“Đều là thần thiếp không biết dạy dỗ. Xin Hoàng thượng trách phạt.” – Đồng Hề lúc này cũng không dám cầu xin cho Tề Vân, chỉ có thể đem tội
lỗi đổ lên người mình.
Thiên Chính đế cũng không nói gì, đứng dậy đi vào phòng trong.
-“Hoàng thượng, tối nay tại sao… tại sao… lại đến đây?”
Đồng Hề vạn lần không dám hỏi, nhưng lại không thể không hỏi. Chuyện này thật không hợp lễ nghi.
-“Tại sao? Trẫm không được phép ư?” – Giọng nói lạnh lẽo của Thiên Chính đế vang lên.
Đồng Hề cuối cùng chỉ còn cách nghênh giá, suốt đêm chỉ có cảm giác
đau đến tê tâm liệt phế, khó khăn lắm mới vượt qua ba lần. Cuối cùng hắn mới chịu bỏ qua, gọi người vào thay quần áo, nửa đêm rời đi.
Ngày hôm sau, Tề Vân hỏi Đồng Hề về chuyện cung nữ kia: “Nương nương, Hoàng thượng dường như có vẻ không thích.”
Đồng Hề nắm chặt cổ áo: “Nói bậy, làm gì có nam nhân nào không háo
sắc? Tuệ Phi như vậy chắc chắn là do tư chất không tốt, không lọt vào
mắt Hoàng thượng.” – Đồng Hề tuyệt đối không nhận thua, nàng không tin
mình không tìm ra được ý thích của Thiên Chính đế.
Còn tại sao Thiên Chính đế lại đột nhiên đến Đồng Huy cung, Đồng Hề
cũng cảm thấy mơ hồ. Sợ rằng trong cung cũng chẳng ai hiểu nguyên nhân,
mà Đồng Hề cũng chẳng có năng lực quản chuyện của vua. Nàng chỉ sợ Độc
Cô Viện Phượng không hiểu chuyện lại nổi cơn ghen tuông, như vậy sẽ gây
bất lợi cho liên minh của bọn họ.
-“Đại tỷ ta có phải nhiều ngày nay đều túc trực bên linh cữu không?” – Đột nhiên Đồng Hề lại hỏi chuyện này, khiến Thúc Bạch và Huyền Huân có
chút khó hiểu. Cả hai đều là nha hoàn xuất môn của nàng, đã theo nàng từ thuở nhỏ.
-“Hồi bẩm nương nương, đúng là sáng nay vừa triệu bài tử xin gặp
nương nương. Ý lão gia hẳn là muốn nương nương tìm cho đại tiểu thư một
hôn sự tốt.”
Lúc còn ở nhà, đại tiểu thư Lệnh Hồ Quản Đào là con của thiếp thất,
quan hệ với Đồng Hề cũng không thân thiết gì. Huyền Huân và Thúc Bạch
càng khó hiểu, sao nương nương lại đột nhiên quan tâm đến nàng ta như
vậy?
-“Huyền Huân, ngươi gửi cho ca ca một lá thư, bảo mẹ ta tìm một người am hiểu chuyện phong nguyệt cùng tỷ tỷ tiến cung.”
Bọn người Tề Vân lúc này mới hiểu ý Đồng Hề, hóa ra nàng vẫn kiên trì như vậy.
Chỉ mất mấy ngày, Lệnh Hồ Quản Đào mang người Đồng Hề muốn vào cung.
Do là quan hệ tỷ muội thân thiết, thế nên Đồng Hề bèn tiếp kiến Quản Đào ở Đồng Huy cung.
Lệnh Hồ Quản Đào nhìn nữ tử đang ngồi trên cao kia, đầu vấn tóc Vọng
tiên, quần áo vàng ngọc châu báu lấp lánh, rạng rỡ như trăng sáng, khiến người khác cảm thấy xấu hổ.
-“Mấy năm nay ủy khuất tỷ tỷ rồi.” – Đồng Hề thân thiết kéo tay Quản Đào an ủi nàng.
Lệnh Hồ Quản Đảo gả cho Tư Không Tấn, con của Tư Không tướng quân,
chưa tới một năm đã trở thành quả phụ. Mới đó mà đã ba năm, lại trở
thành chuyện đàm tiếu trong thiên hạ. Quản Đào nghe Đồng Hề nhắc đến
chuyện thương tâm, nước mắt lại lặng lẽ rơi.
-“Tỷ tỷ yên tâm, lần này Đồng Hề nhất định tìm một hôn sự tốt cho tỷ tỷ.”
Đối với những gia tộc quyền quý mà nói, nữ nhi xưa nay là tài phú của gia tộc. Những gia tộc này lúc cấp bách đều phải dựa vào quan hệ với
thông gia để gỡ rối. Nữ nhi nhà Lệnh Hồ lại không nhiều lắm, Đồng Hề
đương nhiên phải có tính toán.
Đồng Hề giữ Quản Đào lại dùng bữa trưa, lại nhắc đến việc nhà, ban
cho một ít tơ lụa vài vóc. Dùng bữa xong nàng nghỉ ngơi, bảo Thúc Bạch
dẫn Quản Đào đi dạo ngự hoa viên. Thân làm muội muội này cũng coi như
hết lòng quan tâm giúp đỡ.
-“Nương nương, người không đi gặp vị ma ma kia một ch