pacman, rainbows, and roller s
Hoàng Qua

Hoàng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323041

Bình chọn: 9.00/10/304 lượt.

Độc Cô Viện Phượng cười nói.

-“Thái hậu đã có ý này, Chiêu Văn, nàng cũng họa một bức đi.”

-“Nhưng thần thiếp không giỏi vẽ, cũng không dám so với Quý phi nương nương.” –Mộ Chiêu Văn khó xử nói. Nàng quả thật không hiểu gì về quốc

họa, chỉ có thể từ chối.

-“Sao lại như vậy? Chiêu phi trước khi tiến cung, ở Hương Vân Dương

phủ cũng là một tài danh mà.” – Độc Cô Viện Phượng dường như đã điều tra rất kỹ bối cảnh của Chiêu Văn.

Mộ Chiêu Văn lần này đúng là từ chối cũng không xong. Nàng xuyên

không, đối với chủ nhân trước đây của thân thể này cũng không biết

nhiều.

Lúc này nô tì bên cạnh đã chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho Đồng Hề.

-“Nương nương định vẽ thế nào?” – Huyền Huân tiến đến hỏi.

Đồng Hề cẩn thận nhìn gốc Diêu hoàng trước mắt, đoạn bảo người hầu

đem son, màu vẽ, sắc hoa, đằng hoàng, bạch phiến và phẩm màu chuẩn bị

thật tốt. Cánh tay nàng thành thục lướt qua, bút nhã như long, sắc màu

rực rỡ của liền nở rộ trên giấy.

Nàng từ nhỏ đã tinh thông tranh họa, lại tự nhận bản thân thông minh hơn người. Tốc độ vẽ cũng nhanh hơn vài phần.

Thiên Chính đế nhìn một lát, ngợi khen:

-“Diêu hoàng dưới ngòi bút Quý phi tinh lệ sắc sảo, không gì sánh kịp.”

Đồng Hề lùi xuống bên cạnh. Được khen có ai mà không thích? Hôm nay

nàng phát hiện thì ra mình cũng có thể làm Thiên Chính đế vui vẻ, nhưng

vẫn là không dám đối diện với người này.

Bên này Mộ Chiêu Văn cũng nhìn thấy, vội buông bút xuống tiến đến khen:

-“Thần thiếp thật cảm thấy thẹn. Hoàng thượng, thần thiếp có thể

không cần vẽ nữa không?” – Mộ Chiêu Văn làm nũng, kéo kéo tay áo Thiên

Chính đế.

Bốn người cùng chuyển tầm mắt đến khung tranh Mộ Chiêu Văn đang vẽ, bức mẫu đơn chỉ mới ra dáng được một chút.

-“Xem ra Văn nhi quả thật không thiên về họa, để trẫm vẽ tiếp giúp nàng.”

Từ lúc tiến cung đến giờ Đồng Hề còn chưa được nhìn thấy hắn vẽ

tranh, nàng cũng cảm thấy rất tò mò. Độc Cô Viện Phượng bên cạnh thì lại đằng đằng sát khí.

Thiên Chính đế không giống Đồng Hề thích màu sắc rực rỡ, ngược lại

dùng bút chằng lên nét vẽ của Mộ Chiêu Văn, khiến bức mẫu đơn lúc này

lại tựa như một bức tranh thủy mặc.

Nhẫm như đem mẫu đơn thanh lịch quý phái vây vòng khí thế tinh nhã

của Diêu Hoàng ở giữa, chính là loại khí thế của quân vương tại thiên

hạ.

Tranh này nếu bàn về tinh vi, thì nét của Đồng Hề không mạnh bằng của Thiên Chính Đế, nhưng về ý cảnh thì lại vượt trội hơn. Nàng không khỏi

lén nhìn con dấu trên tranh của Thiên Chính đế.

Một vị vua cơ trí tuấn nhã như vậy hẳn phải là đấng phu quân mà tất cả nữ nhi đều ao ước? Đồng Hề lại tự hỏi chính mình.

Vẽ tranh xong thì cũng gần đến giữa trưa, thế nên Thiên Chính đế

truyền lệnh dùng bữa ngay tại Ngư đình. Lúc này Đồng Hề mới nhớ ra, trừ

khi là yến tiệc, nàng dường như chưa bao giờ cùng hắn dùng cơm.

Đồng Hề cẩn trọng quan sát, cảm thấy Mộ Chiêu Văn đúng thật là một

đối thủ nặng ký. Được sủng ái nhưng lại không kiêu ngạo, làm việc lại có chừng mực. Vừa rồi nàng và Thái hậu khiến nàng ta mất mặt như thế,

nhưng nàng ta vẫn kính cẩn nghe theo, cũng không có vẻ gì là tức giận.

Mộ Chiêu Văn cầm bầu rượu đứng bên cạnh Thái hậu, định châm rượu chia thức ăn cho ba người kia.

-“Chiêu Văn, nàng cũng ngồi đi. Cứ coi như người một nhà đang dùng

bữa, không cần quan trọng lễ tiết.” – Thiên Chính đế Hoàng Phủ Diễn lên

tiếng.

Thế nhưng Mộ Chiêu Văn cũng không dám ngồi xuống, lại trộm đảo mắt nhìn Thái hậu và Đồng Hề.

Đồng Hề phát hiện vẻ lén lút của Mộ Chiêu Văn, lại nhìn thấy ánh mắt

Thiên Chính đế không vui vẻ gì, nội tâm nàng trở nên căng thẳng. Xem ra

vị Chiêu phi này cũng không vân đạm phong khinh như vẻ ngoài.

Lúc này còn không cảm tạ Hoàng thượng, lại đứng đó lấm lét nhìn nàng

và Thái hậu, chẳng phải là tỏ vẻ sợ các nàng sao? Nếu các nàng không mở

lời, Mộ Chiêu Văn liền có thể chứng tỏ cho Thiên Chính đế thấy nàng bụng dạ tiểu nhân.

Đồng Hề ở trước mặt Thiên Chính đế thì bao nhiêu toan tính cũng bay

biến cả, chỉ biết cúi đầu dùng trà vờ như không nghe không thấy.

-“Hoàng thượng, hậu cung nhiều thê thiếp như vậy, bổn cung cảm thấy

Chiêu phi rất biết lễ nghĩa. Nhưng Chiêu phi này, nếu Hoàng thượng lên

tiếng thì ngươi cứ ngồi đi. Không người ta lại nói ai gia là mẹ chồng

khó tính, Hoàng thượng cũng oán ai gia mất.”

Độc Cô Viện Phượng hiển nhiên cũng nhận ra chiêu bài của Chiêu Văn,

lại một phen lên mặt già cả, giống như bị thiếu phụ trẻ tuổi làm nũng

vậy.

Thức ăn lúc này cũng được bưng ra, đặt trên bàn vuông. Thiên Chính đế an vị, Thái hậu ngồi đối diện hắn, Đồng Hề phía tay phải, nhìn có vẻ

thân mật giống một gia đình nhỏ.

Chỉ là Đồng Hề không biết thì ra cái bàn vuông này còn có mục đích sử dụng khác à.

Nàng buồn bực uống nước, chợt phát hiện có một bàn chân vừa khều trúng chân mình, vô cùng ám muội.

Mặt Đồng Hề đỏ lên, bối rối mà ngẩng đầu. Vẻ mặt Thiên Chính đế vẫn

rất đứng đắn nhìn Độc Cô Viện Phượng, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

Quả nhiên là hắn muốn cám dỗ Độc Cô Viện Phượng, rốt cục lại đạp nhầm chân mình. Đồng Hề cảm thấy mặt nóng bừng. H