
ẳn là làm nũng với Độc Cô
Viện Phương, hắn không thể ra mặt an ủi nàng ta nên dùng chân thể hiện
thành ý. Hai người này rõ ràng là trái với luân thường đạo lý, lại ngang nhiên ở trước mặt mình và Chiêu phi quyến rũ nhau. Đồng Hề càng nhìn
càng không hiểu nổi Thiên Chính đế. Trông hắn có vẻ tuấn tú nhã nhặn,
không ngờ lại là loại người như vậy.
Đồng Hề cố gắng rút chân lại đặt cạnh thành ghế, chủ ý muốn tránh né
chân hắn. thế nhưng chân kia thế nào cũng không buông tha nàng, càng lộ
liễu vẽ vời lên chân nàng.
Đồng Hề vờ như không cẩn thận, thả đũa ngọc trên bàn xuống đất. Nàng
thầm thở ra, khom lưng xuống nhặt, nhân cơ hội rút chân ra, lùi phía sau chân Độc Cô Viện Phượng, cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh.
Nàng thở phào, giương mắt nhìn hai người trên bàn. Ý cười trên môi
Thiên Chính đế hầu như biến mất, còn mặt Độc Cô Viện Phượng lại trở nên
ửng hồng, động tác dưới chân rất nhanh cũng kết thúc.
Đồng Hề nhớ tới chuyện vừa rồi, cảm thấy máu dồn lên không ít. Thiên
Chính đế lại nói: “Nếu ‘mẹ chồng’ đã lên tiếng, Chiêu Văn nàng sao còn
không ngồi?”
Chiêu Văn lúc này mới lên tiếng trả lời rồi ngồi xuống, cũng không phát hiện ra động tĩnh dưới bàn.
-“Chén này ta chúc Cảnh Hiên hoàng triều quốc gia hưng thịnh, vật phụ dân phong (9).” – Độc Cô Viện Phượng nâng chén rượu lên.
Thiên Chính đế uống một hơi cạn sạch chén rượu, lại dùng tay trái đậy chén của Mộ Chiêu Văn nói: “Chiêu Văn, nàng trước giờ đều uống rượu
kém. Chén này trẫm thay nàng uống.”
Hắn không đợi Mộ Chiêu Văn đáp đã nâng chén nàng ta lên, uống cạn một hơi.
Nụ cười trên môi Độc Cô Viện Phượng bỗng cứng ngắc, Mộ Chiêu Văn thì
xấu hổ cúi đầu, dùng khăn che miệng song vẫn không che được nụ cười.
Lúc bữa trưa đã đem xuống, Đồng Hề cảm thấy mình đúng là vất vả, càng hiểu tại sao Độc Cô Viện Phượng kiêng kị Mộ Chiêu Văn như thế. Nàng ta
quả thật là phi tử đầu tiên Thiên Chính đế quan tâm đến vậy, lại còn rất cẩn thận chăm sóc thân thể nàng ta như thế.
Lần đầu tiên Đồng Hề mới nhận ra Thiên Chính đế cũng có mặt dịu dàng
như vậy. Trước kia hoặc là thiên sứ lạnh lùng nhìn nhau từ xa, hoặc là
ma quỷ hung ác về đêm. Nàng có hơi không hiểu, có phải hắn dịu dàng như
vậy nên ban đêm Mộ Chiêu Văn mới có thể chịu đựng được sự khó chịu đó
không?
Đồng Hề nghĩ đến đây cảm thấy hơi lo lắng. Nàng có thể trở thành Quý
phi, một phần là do thế lực gia tộc, phần khác vì trước đây nàng không
có một đối thủ thông minh như Mộ Chiêu Văn. Hơn nữa Thiên Chính đế cũng
rất coi trọng nữ tử này.
Nhưng hậu cung vẫn chưa có hoàng hậu, mỗi lần nghị luận các triều
thần cũng thường thúc giục Thiên Chính đế lập hậu nhưng hắn cũng không
nói lời nào. Ý không muốn lập hậu cũng rõ ràng. Ba năm trước Thiên Chính đế không lập hậu là may mắn cho Đồng Hề, may là bản thân mình còn trốn
kịp. Nhưng nay nàng đã trở lại. Vị trí Hoàng hậu như có ma lực khiến
nàng bối rối. Nàng muốn, rất muốn vị trí vinh hoa phú quý này.
Thế nhưng, không có con giống như 1 cây đao treo trên đầu nàng.
Ngày 15 tháng 4.
Ngày qua nhanh, chớp mắt đã đến 15 tháng 4. Đồng Hề dùng xong bữa tối bèn cùng Huyền Huân đến Trường Tín cung của Thái hậu, để Tề Vân ở lại.
Trường Tín cung
-“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương”
-“Quý phi sao lại tới đây?”
-“Nhà thần thiếp mang đến một ít dâu, vị rất ngọt. Vậy nên thần thiếp mang một ít đến cho Thái hậu. Tuy chỉ là vật tầm thường ở dân gian,
nhưng trong cung cũng không thường có.”
Miệng Đồng Hề cực kỳ ngọt, nàng đang muốn cùng Thái hậu kết liên minh.
Độc Cô Viện Phương thưởng thức một quả.
-“Đúng là rất ngọt. Không ngờ món ăn tầm thường ở dân gian cũng rất tuyệt, so với thức ăn trong cung thì càng mới lạ hơn.”
-“Thần thiếp hôm nay đến cũng là muốn cảm tạ hôm ấy Thái hậu đã đề bạt.” – Đồng Hề mỉm cười nói.
Độc Cô Viện PHượng nhìn thấy liền biết là nàng đồng ý cùng mình đứng chung chiến tuyến đối địch Mộ Chiêu Văn, cũng mỉm cười.
-“Trời còn sớm, không biết Thái hậu có nhã hứng cùng thần thiếp đánh cờ không?”
Độc Cô Viện Phượng không đoán được tâm tư của Đồng Hề, chỉ cho rằng nàng biết phục tùng, muốn lấy lòng mình.
Cung nữ Cẩm Tú mang bàn cờ đến. Đồng Hề cẩn thận quan sát phù điêu
hình tròn trên hộp. Tuy không phải là vật quý báu gì, nhưng lại điêu
khắc cực kỳ tinh xảo. Phía trước là bướm bay trong sương khói, mặt sau
lại khắc mây trôi trên đỉnh hạc lâu. Xem ra là đặc chế trong cung. Nàng
cực kỳ có hứng thú, lại nghĩ đến tính tiết kiệm của Thiên Chính đế.
Đồng Hề thưởng thức xong, nhường Độc Cô Viện Phượng cờ đen đi trước.
Độc Cô Viện Phượng kỳ lực không bằng Đồng Hề, nàng cũng không lo lắng,
nhưng lại bị chuyện ở Đồng Huy cung quấy nhiễu, nhường Độc Cô Viện
Phượng chiếm vài phần thượng phong.
Nhưng cờ còn chưa hạ, Tề Vân cô cô đã phái người đến giục, bảo Hoàng
thượng mời Quý phi hồi cung. Đồng Hề dĩ nhiên không thể chậm trễ, đành
hẹn Thái hậu lần sau sẽ cùng đánh cờ.
Vừa gặp Thúc Bạch, nàng liền hiểu trong cung có chuyện.
“Có chuyện gì?”
Đồng Hề ngồi lên kiệu, Thúc Bạch theo sát bên cạnh nói:
-“Hoàng thượng tới.”
Đây