
ưa từng
thất bại, nay Lăng đại tướng quân lại phải ở trong nhà bếp cầm dao xắt
cải trắng, rốt cuộc thốt ra một câu triết lý giàu có nhất trong cuộc đời ông:
Hôm nay, là thiên hạ của người trẻ tuổi a.
Đại quân
ít ngày nữa sẽ xuất phát. Lưu Hiết làm Tả tiên phong, đương nhiên cũng
phải theo quân xuất chinh. Con đường phía trước của ông, vô cùng mờ mịt.
Hôm xuất chinh, hoàng đế bệ hạ leo lên lầu Triêu Dương Môn, mở tiệc tiễn
đưa hàng vạn quân sĩ. Sau đó, còn phát biểu một bài diễn thuyết. Đại
khái là nam nhân tốt là phải ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia vân vân. Lời lẽ đơn giản, lại bị Đoàn Vân Chướng diễn thuyết hùng hồn, ngay cả
Vân Nham công chúa dù chết cũng không chịu cho phu quân xuất chinh cũng
cảm động đến rơi lệ, rốt cuộc dằn lòng đưa mắt nhìn Lăng Tiêu rời đi.
Vân Nham ôm Kim Phượng khóc lóc cả đêm. Trong lòng Kim Phượng thê lương, nói: “Phu quân của muội mặc dù cách xa muội, trái tim của hắn trước sau vẫn ở cùng muội. Còn hơn chỉ gần nhau trong gang tấc mà trái tim lại xa tận chân trời.”
Vân Nham chỉ lo khóc thút thít, không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
Cho đến canh năm, Kim Phượng chăm sóc cho Vân Nham ngủ xong, một mình chậm
rãi ra khỏi tẩm điện. Thị vệ bên ngoài liền ngăn nàng lại.
“Nương nương, ngài còn đang cấm túc.”
Kim Phượng không nói gì. Nàng đứng ở cửa điện, nhìn lên kim đỉnh của Hiên
La Điện cách đó không xa, mông lung mà thương cảm. Suy nghĩ một chút,
xoay người trở vào.
Lại qua một canh giờ, một cung nữ bưng một
chung canh gà ra khỏi Hương La Điện, đi về phía Hiên La Điện. Trước khi
đi, Kim Phượng liên tục dặn dò: Nhớ rõ, phải tận mắt nhìn thấy hoàng
thượng uống hết, không được để ngài ấy nhịn đói đến khi gà gáy mới ngủ.
Mệnh Tiểu Tôn Tử công công thắp thêm vài ngọn nến, còn phải nhắc nhở
hoàng thượng ngồi thẳng lưng một chút, nếu thấy không thoải mái thì kê
thêm vài cái gối dựa cho ngài. Lò sưởi nhất định phải chuẩn bị tốt…
Cung nữ tủi thân muốn khóc: “Nương nương, ngài tưởng nô tỳ là ngài sao? Những chuyện này đâu đến phiên nô tỳ mở miệng?”
Kim Phượng thở dài, nói: “Thôi vậy, ngươi cứ đặt canh gà bên cạnh bàn của hoàng thượng rồi trở lại đây.”
Chưa đầy nửa khắc, cung nữ bưng canh gà còn nguyên trở lại. Mùa thu gió
lạnh, canh gà đã nguội ngắt. Kim Phượng cau mày nói: “Sao không hầu hạ
hoàng thượng uống hết?”
Cung nữ càng thêm oan ức: “Hoàng thượng không uống, mệnh cho nô tỳ cứ vậy trả lại.”
“Hoàng thượng có nói vì sao không?”
“Hoàng thượng nói, nếu thật có thành ý thì nên tự mình đưa tới.”
Kim Phượng hút khí. Người này làm gì mà giống con nít quá vậy? Huống chi, chẳng lẽ hắn đã quên nàng đang bị cấm túc sao?
Quả nhiên, một lát sau, xa xa liền trông thấy Tiểu Tôn Tử công công áo
choàng phất phơ, thở hồng hộc chạy tới, nói: “Truyền, truyền ý chỉ của
hoàng thượng, hoàng hậu nương nương từ hôm nay trở đi có thể tự do ra
vào, không cần chế ngự.”
Bọn thị vệ đáp một tiếng, nhốn nháo rút lui.
Tiểu Tôn Tử vừa cười vừa đi tới hành lễ. Kim Phượng hừ một tiếng, không có phản ứng.
“Nương nương.” Tiểu Tôn Tử kiên nhẫn đến gần hơn, “Hoàng thượng đang chờ nương nương.”
“Hừ.”
Tiểu Tôn Tử u oán thở dài. “Nương nương, ít nhiều gì cũng mở miệng nói một
câu đi. Mấy ngày nay hoàng thượng sống không tốt chút nào. Nương nương,
hay là ngài qua đó xem thử, lúc này chính là lúc hoàng thượng cần đến sự quan tâm của nương nương.”
Kim Phượng nghe đến đây, nhịn không được lại thấy đau lòng.
“Đi thôi.” Nàng đứng dậy.
“Còn nữa… nương nương, hoàng thượng nói, lúc đến nhớ mang theo chung canh
gà, không được để nguội. Chi bằng hoàng hậu nương nương đích thân hâm
nóng lại một lần.”
“…” Kim Phượng giận, lại không thể làm gì được. Kim Phượng vào Hiên La Điện, chỉ cảm giác như đã rất lâu rồi. Đèn cung đình đong đưa lúc lắc dưới mái hiên, ngọn đèn dầu không chừng, cửa son mở
ra. Trên ghế rồng vàng óng ánh bên trong, một bóng người gần như đã bị
tấu chương bao phủ lập tức ánh vào mi mắt của nàng.
Một tay bưng chung súp, một tay đè lên ngực, Kim Phượng lại đau lòng, đau hơn lúc nào hết.
Người nọ dường như đang đắm chìm trong tấu chương, không hề phát hiện ra
nàng. Nàng đặt mạnh chung súp xuống trước bàn. Người nọ cả kinh, ngơ
ngác ngẩng đầu nhìn lên. Trông thấy là nàng liền mừng rỡ cười một tiếng. “Đến rồi à?”
Kim Phượng lại đau lòng. Mấy ngày không gặp, sao hắn lại gầy đi nhiều đến vậy.
“Uống đi!” Nàng thô lỗ đẩy chung canh gà đến trước mặt hắn.
Đoàn Vân Chướng cảm động hết sức, nâng canh gà lên liền đưa miệng húp. Húp được một nửa lại phun ra hết sạch.
“Lưu Hắc Bàn, nàng thả bao nhiêu muối vậy!”
Kim Phượng rầm rì ngước mắt lên nhìn bức tranh chín rồng tranh châu trên
đỉnh đầu, làm bộ như việc chẳng hề liên quan đến mình, hồn nhiên mặc kệ
Đoàn Vân Chướng ôm ly trà lên uống lấy uống để. Đợi Đoàn Vân Chướng hô
hấp lại bình thường, nàng hướng ra ngoài cửa vẫy vẫy tay. Tiểu Tôn Tử
cầm một chung canh gà khác, nơm nớp lo sợ tiến vào.
Trong lòng Đoàn Vân Chướng vẫn còn sợ hãi. “Chung này không phải cũng…”
Tiểu Tôn Tử vội vàng bảo đảm. “Tiểu nhân chính