Teya Salat
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324424

Bình chọn: 10.00/10/442 lượt.

phụ của năm nào,

cùng Sài Thiết Chu thâm trầm nội liễm của hôm nay, đúng thật không giống là cùng một người. Hôm nay, Sài Thiết Chu nghiễm nhiên có được tư thái

của Lưu Hiết nhiều năm về trước.

Người cũng thay đổi, trời tựa hồ cũng nên thay đổi. Còn nàng, trước sau vẫn luôn khốn thủ trong cung,

như ếch ngồi đáy giếng, nhìn không rõ thế sự, cũng chẳng có được chủ ý

nào.

Tâm sự của Từ thái phi, quá khứ của thái hậu nương nương,

việc Lưu đại phu nhân mang thai, chuyện tình của Đoàn Long Nguyệt, còn

có những bí sự triều đình đủ loại đang ẩn núp dưới vẻ bình tĩnh kia nữa, cho dù ngươi có thể giả vờ như không nhìn thấy, chúng cũng sẽ tự động

tự giác bắt đầu khởi động không ngừng như một mạch nước ngầm, cho đến

khi tất cả mọi chuyện bị đẩy đến một phương hướng mà chính ngươi hoàn

toàn không thể tưởng tượng nổi.

Kim Phượng cảm thấy, sẽ có chuyện lớn phát sinh.

Mà Đoàn Vân Chướng, vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi như cũ.

Qua ba ngày, bình yên vô sự.

Lại tiếp ba ngày nữa, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Đến ngày thứ bảy, một nữ quan của Hoán Y Cục báo lại, nói có một dân nữ đã

quỳ trước cổng Triểu Dương suốt cả một ngày một đêm. Cô gái này không ăn không uống, chỉ khóc lóc cầu xin thị vị thông báo, muốn gặp hoàng hậu

nương nương.

Một dân nữ lại chạy đến cửa cung nói muốn gặp hoàng

hậu nương nương, đây quả thực là một chuyện từ lúc khai thai lập địa đến giờ cũng chưa từng nghe qua. Thị vệ đương nhiên không thể thông báo.

Nếu không phải vì thương tiếc cô gái kia có vài phần tư sắc, e rằng sẽ

coi cô ta như thích khách, bắt nhốt cũng chưa biết chừng.

Cho đến khi nữ quan quản sự Hoán Y Cục phụng mệnh xuất cung mua đồ, lúc hồi

cung có đi qua cổng Triêu Dương, chợt phát hiện cô gái quần áo đơn sơ,

tóc tai bù xù kia rất giống Phong Nguyệt cô nương bên cạnh hoàng hậu

nương nương lúc trước. Nữ quan Hoán Y Cục trái lo phải nghĩ, cuối cùng

cảm thấy không quá yên tâm, vì vậy đánh bạo đến bẩm báo hoàng hậu nương

nương.

Sau khi Kim Phượng nghe báo, chưa nói hai lời đã tự mình đến cổng Triêu Dương.

Quả nhiên chính là Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt xuất cung, cũng chưa quá mười ngày, đã gầy đến mức chỉ còn da

bọc xương. Quỳ suốt một ngày một đêm bên ngoài cửa cung, quỳ đến nỗi

người không giống người, ma không giống ma. Trông tấy Kim Phượng chỉ

biết khóc nức lên một tiếng, liền đã ngất đi.

Kim Phượng hoàn

toàn bị dọa rồi. Bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ ra, Phong Nguyệt

vì sao lại phải luân lạc đến hoàn cảnh này. Đoàn Vân Trọng tuy bị giáng

chức, nhưng cũng đến nỗi thiếu cơm thiếu áo. Phong Nguyệt lại là bảo vật trong lòng Đoàn Vân Trọng, hắn sao có thể để cô ta phải vất vả đến vậy?

Huống chi, Phong Nguyệt xuất cung cùng lắm cũng chỉ mới mười ngày.

May mà Phong Nguyệt chỉ vì lo lắng quá nhiều, suy nghĩ quá độ, thân thể lại suy yếu, cũng không có gì lo ngại. Kim Phượng vốn định sai cung nhân

chăm sóc cô ta, nhưng trong lòng làm như có điều gì đó khẩn yếu dính dấp không buông, bèn tự mình ngồi trước giường Phong Nguyệt. Đám cung nhân

đến khuyên, nàng cũng không nỡ rời đi.

Phong Nguyệt tỉnh lại, đã là nửa đêm. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Kim Phượng, cô ta lại dường như không bất ngờ chút nào.

“Nương nương,” Nước mắt tuôn ra. “Nô tỳ đáng chết.”

Kim Phượng thở dài. “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì, từ từ nói đi.” Nha đầu

này từ trước đến nay không có tim không có phôi. Hay là cùng Đoàn Vân

Trọng sống cuộc đời khổ cực, cô ta không quen, lại hối hận muốn quay về?

Phong Nguyệt quỳ ở trên giường. “Nương nương, Vân Trọng hắn… hắn có lẽ muốn tạo phản!”

Nói là xuất cung cùng Đoàn Vân Trọng song túc song phi, Phong Nguyệt lại

phát giác, trong lòng Đoàn Vân Trọng có rất nhiều khúc mắc không thể

giải được. Mới đầu cô cho rằng y đột ngột từ trên mây rớt xuống, không

thể chịu nổi kích động, liền đề nghị Đoàn Vân Trọng hãy cùng cô trở về

nguyên quán một chuyến, bái kiến cha mẹ cô.

Đề nghị này vốn

không có gì đáng trách, nhưng Đoàn Vân Trọng lại quả quyết cự tuyệt. Y

nói, ở kinh thành y còn có đại sự chưa làm xong.

Có lẽ Đoàn Vân

Trọng cự tuyệt quá mức dứt khoát, thần sắc quá vội vàng, Phong Nguyệt

phẫn nộ hỏi một câu: Có chuyện gì quan trọng hơn việc gặp cha mẹ thiếp

chứ?

Đoàn Vân Trọng cũng không đáp. Một hồi lâu mới nói: Ta sẽ

không để cho nàng phải theo ta chịu khổ cả đời đâu. Chung quy sẽ có một

ngày, ta sẽ cho nàng vinh quang gấp mười lần lúc trước.

Phong

Nguyệt như trăm mối tơ vò. Với sức tưởng tưởng nghèo nàn của cô, cô quả

thật không biết ở trong hoàn cảnh này Đoàn Vân Trọng còn có bản lĩnh gì

cho cô thêm vinh sủng. Cô theo y xuất cung, chính là quyết định sẽ cùng y vượt qua cuộc sống gian khổ. Cô chỉ xem như y nói bậy, cũng không để ở

trong lòng.

Không thể ở trong phủ Lư Vương, hai người tìm một căn nhà trong một góc hẻo lánh nơi cửa Tây ở tạm. Sau đó mấy ngày, Đoàn Vân Trọng ngày nào cũng đến phủ Đô Đốc làm việc đúng giờ. Mặc dù vẻ mặt

càng ngày càng u ám, cuộc sống cũng xem như yên ổn. Công phu may vá của

Phong Nguyệt cũng không tệ, ở nhà làm chút ít thủ công