
Chướng cùng Lưu Hiết, thật sự là hai người nước lửa khó dung ư?
Nàng trơ mắt nhìn hai người họ đi đến bước này. Nàng chưa từng có bất kỳ cố
gắng vào ngăn cản bọn họ, chỉ tận mắt nhìn thấy bọn họ đi đến bước này.
Nhưng cuối cùng, bất luận giữa hai người bọn họ ai thắng ai thua, nàng
cũng sẽ là người có vận mệnh thê thảm nhất.
Lưu Hiết nói với
nàng, ông tuyệt đối sẽ không soán vị. Ông không có nuốt lời. Ông chỉ
muốn lật đổ Đoàn Vân Chướng, đưa một người rối cam tâm tình nguyện nghe
ông bài bố lên ngôi. Phụ thân của nàng, cũng không đáng sợ như nàng
tưởng tượng, nhưng lại là người tuyệt đối không dễ dàng chịu thua bất cứ ai.
Còn Đoàn Vân Chướng, nàng đã tận mắt chứng kiến hắn bị Lưu
Hiết chèn ép tiêu diệt thế nào, vẫn vươn lên, bị đánh cho suy sụp, lại
đứng lên, từng bước từng bước trưởng thành như ngày hôm nay. Đánh bại
Lưu Hiết chính là động lực duy nhất giúp hắn đi đến bây giờ. Nàng làm
sao có thể khuyên can hắn, cản trở hắn?
Kim Phượng dìu Phong Nguyệt dậy, lau nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt cô.
“Đừng khóc, đây là mệnh. Ta còn không khóc, ngươi khóc cái gì?”
Phong Nguyệt mê muội nhìn nàng.
Kim Phượng cười nhạt một tiếng. “Người đâu, hầu hạ tốt Phong Nguyệt cô nương, không cho nàng ta ra khỏi cửa phòng này nửa bước.”
Phong Nguyệt ngây dại, chỉ có thể đờ đẫn nhìn Kim Phượng vung tay áo rời đi.
Kim Phượng một mình đi vào Hiên La Điện.
Ngăn cản nàng, vẫn là Tiểu Tôn Tử.
“Nương nương, hoàng thượng không có ở đây.”
“Thật sự không có ở đây?” Kim Phượng như cười như không.
Tiểu Tôn Tử khó xử nhăn mặt lại. “Nương nương, đích xác là không có ở đây.”
“Chẳng lẽ… lại đến Nghi Xuân Viện rồi?” Kim Phượng thong thả ung dung hỏi.
Tiểu Tôn Tử cả kinh, liên tục không ngừng khoát tay giải thích. “Nương
nương, hoàng thượng tuyệt đối không có đi Nghi Xuân Viện! Tuyệt đối
không phải mà!”
Kim Phượng bật cười. “Vội cái gì, hôm nay bản
cung đến không phải muốn tìm hoàng thượng. Bản cung đánh rơi một vật
trong Hiên La Điện, muốn đến tìm lại.”
“Là vật gì, tiểu nhân sẽ tìm giúp ngài.”
“Không được, bản cung muốn tự mình vào tìm.”
“Nương nương…”
“Tôn công công, bản cung còn chưa hạ chỉ đánh chết một cung nhân nào. Hôm
nay nếu muốn phá lệ, cũng không phải là không được.” Ánh mắt Kim Phượng
lạnh lẽo.
Tiểu Tôn Tử lập tức không dám nói tiếp nữa.
“Ngươi theo bản cung vào trong điện, toàn bộ những người khác ra ngoài, không
được nói với bất cứ ai bản cung đang ở Hiên La Điện.”
Tiểu Tôn Tử đành phải cúi đầu xưng vâng.
Thần sắc của Kim Phượng lúc sáng lúc tối.
Tối nay, nàng nhất định phải gặp cho được Đoàn Vân Chướng. Về phần phải nói cái gì, nàng còn chưa nghĩ đến.
Trong tay áo kim sa, một cây chủy thủ gắn trang sức tinh mỹ càng lúc càng bị siết chặt giữa những ngón tay mượt mà. Nói là xuất cung cùng Đoàn Vân Trọng song túc song phi, Phong Nguyệt lại
phát giác, trong lòng Đoàn Vân Trọng có rất nhiều khúc mắc không thể
giải được. Mới đầu cô cho rằng y đột ngột từ trên mây rớt xuống, không
thể chịu nổi kích động, liền đề nghị Đoàn Vân Trọng hãy cùng cô trở về
nguyên quán một chuyến, bái kiến cha mẹ cô.
Đề nghị này vốn
không có gì đáng trách, nhưng Đoàn Vân Trọng lại quả quyết cự tuyệt. Y
nói, ở kinh thành y còn có đại sự chưa làm xong.
Có lẽ Đoàn Vân
Trọng cự tuyệt quá mức dứt khoát, thần sắc quá vội vàng, Phong Nguyệt
phẫn nộ hỏi một câu: Có chuyện gì quan trọng hơn việc gặp cha mẹ thiếp
chứ?
Đoàn Vân Trọng cũng không đáp. Một hồi lâu mới nói: Ta sẽ
không để cho nàng phải theo ta chịu khổ cả đời đâu. Chung quy sẽ có một
ngày, ta sẽ cho nàng vinh quang gấp mười lần lúc trước.
Phong
Nguyệt như trăm mối tơ vò. Với sức tưởng tưởng nghèo nàn của cô, cô quả
thật không biết ở trong hoàn cảnh này Đoàn Vân Trọng còn có bản lĩnh gì
cho cô thêm vinh sủng. Cô theo y xuất cung, chính là quyết định sẽ cùng y vượt qua cuộc sống gian khổ. Cô chỉ xem như y nói bậy, cũng không để ở
trong lòng.
Không thể ở trong phủ Lư Vương, hai người tìm một căn nhà trong một góc hẻo lánh nơi cửa Tây ở tạm. Sau đó mấy ngày, Đoàn Vân Trọng ngày nào cũng đến phủ Đô Đốc làm việc đúng giờ. Mặc dù vẻ mặt
càng ngày càng u ám, cuộc sống cũng xem như yên ổn. Công phu may vá của
Phong Nguyệt cũng không tệ, ở nhà làm chút ít thủ công gửi vào tiểu điếm nhờ bán dùm, cũng có thể đổi được mấy văn tiền.
Điều làm Phong
Nguyệt bất an chính là ngoài tường nhà của hai người luôn có mấy kẻ kỳ
quái dòm ngó dáo dác. Có một lần Phong Nguyệt làm bộ ra ngoài mua đồ,
lén rắc ở cửa một lớp mỏng bột mì. Khi trở về, quả nhiên bột mì đã bị
dẫm đạp không còn hình dáng. Phong Nguyệt đem chuyện nói cho Đoàn Vân
Trọng nghe, Đoàn Vân Trọng chỉ kêu cô cứ an tâm, những người kia tuyệt
đối sẽ không làm thương tổn đến cô.
Một ngày nọ, Phong Nguyệt từ
cửa hàng thêu tranh trở về. Lúc sắp đến cửa nhà, sau lưng có một thanh
niên áo trắng cũng hai người cao to lực lưỡng xông lên trước mặt, ngăn
cô lại. Thanh niên ăn mặc có phần danh giá, giọng điệu hòa nhã, hỏi
Phong Nguyệt có muốn theo hắn về phủ sống hay không. Phong Nguyệt trước
giờ luô