Pair of Vintage Old School Fru
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324401

Bình chọn: 7.00/10/440 lượt.

ong Nguyệt thoáng dừng, bí hiểm mà nhìn Kim Phượng: “Cháu dâu a, hôm nay ngược lại cháu có vài phần tang thương cùng sắc bén của đàn bà, như vậy không

tốt, không tốt.”

Kim Phượng nhếch miệng.

Đoàn Long Nguyệt cười nhạt một tiếng: “Nam nhân của Đoàn gia làm gì có kẻ si tình như vậy.”

“Chẳng lẽ hoàng thúc không phải là kẻ si tình sao?”

“Nếu ta là kẻ si tình…” Trên nét mặt Đoàn Long Nguyệt mang chút lạnh lùng.

“Nếu ta là kẻ si tình, lúc trước cần gì phải trơ mắt nhìn nàng ấy gả

cho…”

“Cho ai?” Kim Phượng tay mắt lanh lẹ bắt lấy lời ông.

Đoàn Long Nguyệt lại kiên quyết nuốt nửa câu sau vào bụng.

Ông nhìn bức tranh vẽ hai đóa hoa đào trên cây quạt giấy trong tay Kim

Phượng, thờ ơ đổi chủ đề. “Cháu dâu, cây quạt Côn Lôn của ta dùng còn

thuận tay không.”

Kim Phượng vốn định truy hỏi, thấy ông như thế cũng đành ngượng ngùng khép miệng lại. “Thuận tay, thuận tay.”

“Vậy sao không thấy ngài dùng?” Ông ra vẻ canh cánh trong lòng.

Kim Phượng áy náy. “Lần trước lúc trở về phủ Uy quốc công, mẫu thân thấy

cây quạt đó đẹp quá, yêu thích không nỡ buông tay, ta bèn dâng tặng.

Hoàng thúc, làm vậy có ổn không ạ?”

Đoàn Long Nguyệt sững sờ, hai đầu lông mày dường như có vật gì đó đang chậm rãi phát sáng.

“Mẫu thân của ngài?”

“Chính là Đại phu nhân của phủ Uy quốc công a.”

“Ồ…”

“Hoàng thúc, hay là, ta đến đó đòi về?”

Đoàn Long Nguyệt lại không trả lời. Một lúc sau, đôi mắt có chút mông lung, hỏi: “Bà ấy có thích nó không?”

“Ừm, thích.”

“Bà ấy… bà ấy có biết cây quạt đó là của ta không?”

“Biết rõ.” Kim Phượng nhíu mày. Long Nguyệt Vương gia rõ ràng cũng có lúc bị thắt đầu lưỡi.

Đoàn Long Nguyệt nở nụ cười.

“Bà ấy thích là tốt rồi.”

Kim Phượng nhìn vẻ mặt phong lưu phóng khoáng đã không còn thật sự thanh

xuân của Đoàn Long Nguyệt, thoáng chốc sợ run cả người. Đột nhiên, một

luồng ánh sáng bổ thẳng vào đầu nàng. Việc này hình như tuyệt không có

khả năng, lại dường như rất hợp lẽ.

“Hoàng thúc, người trong lòng của hoàng thúc, chẳng lẽ chính là bà ấy ư?”

“Ai cơ?”

“Mẫu thân của ta, Lưu đại phu nhân.”

Mí mắt Đoàn Long Nguyệt run rẩy trong bóng râm u ám.

“Làm sao có thể.” Ông nói.

Kim Phượng theo dõi ông trong chốc lát, rồi cũng ha hả cười một tiếng. “Làm sao có thể.”

Lại nói tới, phụ thân của Lưu đại phu nhân năm đó chính là thị vệ trưởng

trong phủ của Đoàn Long Nguyệt. Nếu nói hai người bọn họ là thanh mai

trúc mã, cũng không có gì quá đáng. Nhưng những chuyện đã qua, chỉ có

người trong cuộc biết rõ, người ngoài không thể nào đụng vào.

Có nhiều thứ lại không có cách nào kể lại cho ai.

Lúc trước nàng vẫn cho rằng người Đoàn Long Nguyệt nhớ thương là Thái hậu

nương nương. Hôm nay xem ra đã nhìn sai rồi. Người như Đoàn Long Nguyệt, tâm sự bí ẩn thật sự, phân nửa cũng sẽ không tiết lộ.

Ngày hôm

sau, Kim Phượng ngẫu nhiên gặp Sài Thiết Chu đang vào cung diện thánh,

liền gọi hắn ngừng lại một chút. Sài Thiết Chu có vẻ không được tự

nhiên, dường như đang muốn giấu giếm điều gì. Có lẽ đang sợ nàng đề ra

nghi vấn, vì sao hắn lại giám thị hành động của nàng tại phủ Uy quốc

công – Kim Phượng nghĩ thầm.

Kim Phượng sai người đưa qua một

chiếc hộp gấm, trịnh trọng giao phong thư trong hộp gấm cho Sài Thiết

Chu. Sài Thiết Chu nhận lấy, hồ nghi mở ra, trên mặt lập tức biến sắc.

“Nương nương, đây là… đây là…” Môi hắn run lên, ngay sau đó, giấy viết thư cũng xột xoạt rung động trong tay hắn.

“Là do Ngư Trường Nhai đã giao cho bản cung, dặn dò bản cung phải tự tay giao lại cho ngươi.”

“Nhưng…” Sài Thiết Chu nghĩ không ra, một hồi lâu mới kéo căng lông mày, hỏi:

“Nương nương đã xem qua nội dung trong thư này chưa?”

“Không có.”

Sài Thiết Chu thở phào một cái.

“Nhưng Ngư Trường Nhai đã nói cho bản cung biết bên trong đó có gì rồi.”

“…” Sài Thiết Chu không nói gì, một lát lại hỏi. “Nương nương biết rõ đây là cái gì, còn giao nó cho hạ thần ư?”

Kim Phượng thở dài. “Bản cung cũng không còn cách nào khác.”

Sài Thiết Chu nghiêm nghị, trong mắt lập tức nhiều thêm vài phần kính ý.

Kim Phượng mỉm cười: “Sài đại nhân, bản cung muốn ngươi nói thật một câu.

Ngươi cùng hoàng thượng, các ngươi rốt cuộc đang có kế hoạch gì vậy?

Giáng chức Lư Vương, đến tột cùng là vì chuyện gì?”

Sài Thiết Chu có chút đồng tình nhìn nàng. “Nương nương, có một số việc, hoàng thượng không nói cho ngài biết, đó là vì muốn tốt cho ngài.”

Kim Phượng cúi đầu xuống. Nàng cũng biết, không nói cho nàng biết là vì muốn tốt

cho nàng. Nhưng những chuyện này, nàng lại không thể không quan tâm đến.

“Sài Thiết Chu, ngươi lui xuống đi.” Nàng dặn dò, suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi, Sài đại nhân, nói cho ngươi biết một việc.”

“Nương nương, mời nói.”

“Năm đó ngươi trúng giải trạng nguyên, trong Ân Vinh Yến, đích xác là bản cung đã sai người rút ghế của ngươi.”

Sài Thiết Chu nở nụ cười. “Nương nương đánh thật hay. Nếu không bị té một

lần, Sài Thiết Chu vẫn là một kẻ ngu dại không biết trời cao đất rộng.”

“…” Kim Phượng không nói gì. Sài Thiết Chu thật sự không hề phóng đại uy

lực của trò đùa dai kia. Sài Thiết Chu kiêu ngạo tự