
i tâm tư của người kia, đã từng đoán được, cũng vì cho rằng bọn họ sẽ
không rat ay nhanh như thế, có khả năng đề phòng, không ngờ, bọn họ có
thể đánh vào khâu then chốt này! “Nàng phải tin, ta cũng chẳng vui thích gì khi thấy họ kéo nàng xuống nước.” Đàm Văn Hạo đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay Đỗ Hiểu Nguyệt, vẻ mặt trịnh trọng, “Xin lỗi, không thể thực hiện
lời ta đã hứa.”
Nhẹ rút tay về, nở nụ cười có chút không
tự nhiên: “Không vấn đề!” Việc này không có gì lớn lắm, trừ người thân
cận nhất phản bội chính mình khiến mình hơi đau lòng, còn lại không có
cảm giác tồi tệ gì. Dù gì cũng chẳng có hứng thú với Hoàng cung này,
“Chỉ là, ta không muốn tha cho người đã hại mẹ ta! Huynh… có thể giúp
không? Giúp ta tra ra nguyên nhân thực sự khiến mẹ ta mất?”
“Mẹ nàng đã không muốn để nàng biết, hà
cớ gì nàng cứ phải truy tới cùng?” Có một số việc, không biết cũng có
cái tốt của không biết!
“Hà cớ gì ư? Huynh nói xem?” Đỗ Hiểu
Nguyệt cau mày, giận dữ hỏi, “Nếu như mẹ huynh vô duyên vô cớ chết đi,
huynh có muốn biết nguyên nhân bà chết không, hoặc là thay bà báo thù?”
“Mẹ ta còn sống rất khỏe mạnh!” Dù có biết thân thể Thái Hậu không tốt lắm, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
“Còn sống á? A! Xem ra huynh đúng là
không biết… !” Đỗ Hiểu Nguyệt nói lên đến cao trào liền ngập ngừng, trộm véo đùi, tự trách bản thân nóng lòng, thiếu chút nữa, chỉ thiếu xíu xíu thôi đã nói ra mất rồi.
“Ta không biết cái gì? Nàng muốn biểu đạt điều gì?” Đàm Văn Hạo trong lòng bỗng thấy rung động, Đỗ Hiểu Nguyệt
không phải người thích sinh chuyện, đặc biệt khi tức giận càng nói thẳng thắn hơn những câu thật lòng, nàng ấp a ấp úng như vậy, đột nhiên ngừng nói, chứng tỏ nàng nhất định có gì đó giấu diếm.
“Không có gì!” Đỗ Hiểu Nguyệt quay đầu
lại, phát hiện xe ngựa đã không còn di chuyển nữa, vội hỏi, “Xe ngựa
ngừng rồi, có phải đã tới Đỗ phủ không?”
“Thân phận nàng hiện giờ không thể tới Đỗ phủ.” Đàm Văn Hạo cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng thầm hạ quyết
tâm, lần sau nhất định phải nói cho rõ chuyện này, khom người đứng lên,
đưa tay ra trước Đỗ Hiểu Nguyệt, “Chúng ta xuống đi, đây là khu lăng mộ
Đỗ gia, bọn họ đã đưa quan tài của mẹ nàng về phủ rồi.”
Cái gì! Sao lại như vậy?! Bọn họ hành độ
quá nhanh, thế này thì làm sao mình tra ra nguyên nhân cái chết của
Tưởng Lương đệ được? “Không thể! Tuyệt đối không thể!” Đỗ Hiểu Nguyệt
nhảy dựng lên, cuống quít vội vàng nhảy xuống xe, đập vào mắt chỉ là một khu mộ hoang vu. Bụi khô, cây già, quạ đen, cỏ dại mọc thành bụi, thậm
chí mộ phần mới chôn còn có vải trắng, đu đưa trong gió, vô cùng thê
lương. “Đây thật là Tổ lăng Đỗ gia á?” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đỗ
Hiểu Nguyệt không thể tin được hai mắt mình, dù gì Đỗ gia cũng là danh
gia vọng tộc, Tổ lăng sao có thể tầm thường lạnh lẽo thế này?
“Chỗ này không phải Tổ lăng Đỗ gia mà là
ngọn núi phía sau Tổ lăng.” Đàm Văn Hạo thấy rất kỳ lạ, sao Đỗ Hiểu
Nguyệt lại không nhận ra Tổ lăng nhà mình, Đỗ Khang Vĩnh dù có thế nào,
hàng năm khi tế Tổ cũng phải đưa tất cả người thân Đỗ gia đi cùng chứ!
“Bọn họ nói, mẹ nàng tuổi còn trẻ đã mắc bệnh lạ mà chết, không thể đưa
vào Tổ lăng, nên đã đưa bà ấy đến chôn ở ngọn núi phía sau này.”
Nghe Đàm Văn Hạo chuyển lời, Đỗ Hiểu
Nguyệt chỉ có thể im lặng đáp lại, thở dài thật nặng nề: Tưởng Lương đệ, người chết đi thật sự không đáng!
Trên đường về cung, Đỗ Hiểu Nguyệt cứ
trầm ngâm không nói, hơi vén một góc rèm cửa sổ lên, ngắm nhìn cảnh vật
bên đường thay đổi.
“Nguyệt… Hiểu Nguyệt, nàng đừng quá đau
lòng.” Đàm Văn Hạo cảm thấy chung quy vẫn nên nói câu gì đó mới phải,
nhưng bản thân lại chưa từng khuyên giải một người phụ nữ nào, trong
nhất thời, cũng không biết nên nói từ đâu thì hợp với tâm trạng nàng
hơn. “Người chết không thể sống lại, nếu như mẹ nàng thấy nàng đau lòng
như vậy, nhất định bà sẽ không yên lòng…”
“Ha! Huynh trông kìa, đằng kia có một tân nương tử đang đào hôn!” Đỗ Hiểu Nguyệt đúng lúc ấy lại lớn tiếng kêu ầm lên, “Hóa ra ở thời cổ đại này cũng có người con gái to gan dám đào hôn cơ đấy!”
“Nàng…” Đàm Văn Hạo có cảm giác vô năng
vô lực, trong đầu Đỗ Hiểu Nguyệt đang nghĩ cái gì vậy? Một khắc trước
còn đang vì chuyện Tưởng Lương đệ mà đau đầu, giây tiếp theo đầu óc đã
chuyển sang chuyện khác rồi! Nhưng mà, như vậy cũng tốt, ít nhất nàng sẽ không tiếp tục nghĩ ngợi về chuyện ấy nữa, cũng có thể bớt thương tâm
một chút. Nghiêng người qua đó, ghé vào khe hở Đỗ Hiểu Nguyệt đã vén lên nhìn ra ngoài, bên ngoài chỉ có một rừng cây, không hề thấy nửa bóng
người, “Người ở đâu cơ? Còn cái gì mà gọi là người con gái cổ đại to
gan?”
Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn tựa vào cửa sổ như
thế, chẳng mảy may chú ý tới Đàm Văn Hạo đang mon men tới gần, mắt nhắm
hờ: “Thành thân ở đây không phải đều do cha mẹ sắp xếp, nhờ người mai
mối cho con gái hay sao? Nếu như người con gái ấy không muốn gả cho
người mà cha mẹ đã an bài, vậy chỉ còn đường chạy trốn, đào hôn. Nhưng
chuyện đào hôn này, không phải người con gái nào cũng dám làm, vậy nên,
lá gan của người con gái mặc hỉ p