
khỏi phòng, sau đó lấy giấy bút ra viết rất nhanh một bức thư mật,
bảo Mẫn Long đi suốt đêm đưa tới tay Đô Đốc viện Dịch Sử Lý Thanh Minh,
Hà công công đã từng nói Lý Thanh Minh và Lâm Quân Duệ là đối thủ trong
triều đình, ông ta đang lo lắng không nắm được nhược điểm của Lâm Quân
Duệ, hiện giờ thì, miệng tôi cười nhếch lên, xem ra lần này ngày tận thế của Lâm Tể tướng đã tới rồi.
Vào khoảng canh ba, Mẫn Long trở về báo
đúng như suy nghĩ của tôi, Lý Thanh Minh đã chính thức tập hợp viện Đô
Đốc Dịch Sử tiến thẳng tới phủ Tể tướng, nhưng lại dẫn quân cách xa bộ
binh, gác cửa, lính chia làm hai cánh , một cánh đi thẳng tới phủ, một
cánh thì đi tới Di Hồng Viện, xem ra nha môn trong nước đã có trò hay để xem rồi.
Tôi ngồi tại khách sạn thong dong uống
trà, giết thời gian. Đỗ Uy và Mẫn Long cùng xuất hiện trước cửa phòng
của tôi, hồi báo hai chuyện tối qua đã xảy ra, Lý Thanh Minh đã dựa vào
tin tức của tôi, thật sự ở mặt sau phòng Lâm Quân Duệ điều tra ra lượng
bạc trắng cất giấu, lại còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo, đổ cổ tranh chữ nữa. Kho bí mật của Lâm Tể tướng bị lộ hoàn toàn, còn bên kia tối qua
viện Đô đốc Dịch Sử đã tới Di Hồng Viện mời Lâm Quân Duệ ra khỏi phòng
Kiều Cầm cô nương. Nói tới đây Đỗ Uy vốn là đàn ông thô lỗ thế mà lại
cười lần đầu tiên thoải mái tới vậy, lúc này bọn họ mới biết được tôi
nói tra án là chuyện gì xảy ra.
Tôi một thân nam trang, đằng trước có Hà
công công tiễn ra cung, hiện giờ thủ vệ binh lính cũng không dưới tay
tôi, rơi vào đường cùng, tôi lấy lệnh bài từ trong tay ra, một khối sáng rực, có chữ nổi, bọn họ vừa nhìn thấy lệnh bài thì cung kính quỳ lạy,
vội vàng mở cửa cung cho xe ngựa của tôi vào. Trở lại trong cung, tôi
bảo Đỗ Uy và Mẫn Long hai người trở về bên cạnh Long Kỳ, còn tôi thì ôm
bụng đói đi đến cung Phiêu Hoa. Đột nhiên phía trước có một đoàn người
vội vàng đi đến, bóng dáng xuất sắc đó, là bóng mà ngày đêm tôi tưởng
niệm. Tôi xoa xoa mắt nhìn, đoàn người đi đằng trước đến là Long Kỳ, còn có một vài triều thần đi đuổi theo sau vội vàng. Tôi bỗng nhớ tới mình
còn mặc một thân nam trang, vội vàng ngượng ngùng, quay lưng lại phía
Long Kỳ. Chàng cũng không phát hiện ra tôi, đi qua tôi, tôi ngẩng đầu
nhìn đuổi theo bóng chàng đã đi xa.
Mê mẩn một trận rồi tôi bỗng thở nhẹ một
hơi, sự ghen tuông trong mắt dâng lên, người yêu hiện bên cạnh thế mà
tôi lại không thể chạm tới.
Tôi trở lại cung Phiêu Hoa, vừa thay xong quần áo, chính Hoan Nhi trang điểm cho tôi, nghe thấy Tiểu Thuận Tử vội vàng vọt vào, trên mặt loé lên vẻ hưng phấn, “Nương Nương, người có
biết không, trong triều đình giờ rất sảng khoái nha!”
Lòng tôi biết rõ, liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Vậy à, có chuyện gì buồn cười xảy ra vậy?”
“Người nói xem, Lâm Tể tướng ấy à, thực
sự tuổi già rồi mà không kiềm chế được, tối qua lại không rõ ai có lá
gan lớn vậy, thế nhưng công khai rõ, đem danh dự cả đời của ông ta huỷ
hoàn toàn. Hôm nay Hoàng thượng vừa vào triều nghe được chuyện tối hôm
qua, giận lắm, hôm nay liền tới lục soát nhà ông ta luôn!”
Động tác của Long Kỳ đúng là nhanh thật,
chẳng trách mà sáng nay lại vội vã đến vậy, chắc cũng vì chuyện này.
Hoan Nhi sửa sang thoả đáng cho tôi xong, tôi bảo tiểu Thuận Tử dẫn tôi
đi dạo, không ngờ lại đi tới tẩm cung của Long Kỳ. Tôi đứng một lúc,
Tiểu Thuận Tử hỏi, “Nương Nương, có muốn vào thông báo một câu không?”
Tôi nghĩ ngợi, “Không cần, về cung đi!”
Vừa đi qua trước cửa Lan phi, nghe thấy tiếng khóc bên trong truyền đến, tôi bước vào điện Cảnh Lan, trong lòng thấy sợ, Lan phi là con gái của
Lâm Quân Duệ, lần xét nhà này, Lan Phi nhất định có liên quan tới, tôi
thấy cung nữ khóc ầm ĩ thì hỏi, “Các người khóc gì chứ?”
“Bẩm nương nương, chủ nhân….chủ nhân đã bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung ạ!”
Cung nữ khóc lóc cực kỳ thảm thiết, lòng
tôi thấy chấn động, Lan Phi bị Hoàng thượng đày vào lãnh cung sao? Cảm
thấy căng thẳng, vội vàng tiến vào trong phjòng Lan Phi, thấy khuôn mặt
trắng bệch của Lan Phi đang ngồi bên giường, tóc tai hỗn loạn, nhìn tiều tuỵ vô cùng, tôi nhẹ nhàng gọi nàng ta, “Muội muội à, ngươi không sao
chứ?”
Nàng ta đảo mắt nhìn tôi, nước mắt chảy
xuống, “Tỷ tỷ thực không thể tưởng nổi phụ thân dĩ nhiên là người như
thế, ông ấy bị trừng phạt thật đúng tội lắm, chết cũng không hết! Ta quả thực cảm thấy sỉ nhục vì ông ấy lắm” Giọng điệu của nàng ta kiên quyết, nước mắt cứ trào ra đầy hận ý. Tôi không biết an ủi nàng ta thế nào,
đành nói, “Cha cô và cô không liên quan đến nhau đâu, Hoàng thượng vì
sao lại giáng tội cho cô chứ? Ta sẽ đi xin chàng không cần đày cô vào
lãnh cung nữa”
Tôi đồng tình với nàng ta, sự thống khổ
của nàng ta tôi có thể lý giải được, thất sủng cùng đồng hành với thất
phụ đã cùng đả kích mạnh, làm cho nàng ta bị thương tổn rất lớn, không
đơn giản tạo cho tâm hồn nàng ta thống khổ mà còn để lại vết thương lòng rất sâu không cách nào chữa khỏi. TRải qua chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi nàng ta sẽ được Long Kỳ sủng hạnh nữa. Lòng tôi thở dài,
chuẩn bị đứng lên đ