Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211035

Bình chọn: 10.00/10/1103 lượt.

t nói quá, nghe nói, ngươi được Hoàng

huynh phong làm hoạ sĩ mà? Ta thực ra lại nghe thấy một chuyện vô cùng

buồn cười, cô nương đem từng bức hoạ vẽ tú nữ bóp méo cả. Đây chính là

chuyện mà trong lịch sử hoàng triều chưa bao giờ có, thực làm cho người

ta mở mắt nha!”

Tôi cười lạnh nhạt, vẫn không đáp. Nàng

ta dường như có ý trào phúng, tôi cũng không muốn nghĩ thêm. Nàng ta

thấy tôi không nói gì, lại nói tiếp, “Hơn nữa ta còn nghe nói cô nương

tự xưng là dưới ngòi bút của mình chỉ vẽ những gì đẹp mà thôi, xấu thì

không vẽ, có đúng vậy không?”

Tôi gật gật đầu, “Tiểu nữ tử đã từng nói như vậy, hơn nữa cũng đã làm như vậy rồi!”

Nhìn thấy tôi thừa nhận, nàng ta hơi bất

ngờ, “Vậy ha, vậy thì bản công chúa có thể thưởng thức một chút có được

không? Nghe nói khi Thái Hậu trách phạt ngươi, thì vẫn là hoàng huynh

nói giúp cho ngươi, có thể làm cho hoàng huynh nói những lời vàng ý ngọc tin chắc ngươi thực ra có bản lĩnh thực sự đó!”

Không thể tưởng nổi chuyện này bị trong

cung phát tán ra thực nhanh, tưởng muốn kiểm tra việc vẽ vời của tôi là

nàng ta thực sự quá ngu, tôi đứng dậy gật gật đầu, “Vậy tiểu nữ tử sẽ vì công chúa vẽ một bức vậy!”

Một lát sau, tiểu Thuý tiểu Lan mang tất

cả thuốc màu giấy vẽ của tôi tới. Tôi cầm lấy bút liếc mắt nhìn Cầm công chúa một cái, lúc này trong mắt nàng ta hiện lên vẻ đắc ý có thể hình

dung ra gì đó, được lắm! Tôi sẽ cho cô được đắc ý dạt dào tới mức sụp

xuống như mặt mèo vậy, cho cô trờ về vui vẻ tới không tưởng tượng nổi.

Ngay từ đầu nàng ta cũng không biết là

tôi vẽ gì, cố ra vẻ thanh cao, thong thả uống trà, ăn điểm tâm. Tôi

nhanh chóng miêu tả khái quát khuôn mặt nàng ta, rồi sau đó bắt đầu tô

màu, đem ba phần đắc ý, bảy phần cao ngạo của nàng ta miêu tả vô cùng

sống động, mà vẻ xinh đẹp của nàng ta cũng không sửa, cứ để cho nàng ta

nhìn thấy bức hoạ này vừa tức vừa vui không phải là tốt hơn không. Đó

mới là ý đồ tôi muốn nhìn tới.

Tôi dừng nhát bút cuối cùng xuống, đứng lên, “Công chúa, đã vẽ xong rồi ạ!”

Nàng ta bảo một nha hoàn tới cầm lấy bức

hoạ, bởi vì bức hoạ này thực sự là vẽ nàng ta đẹp nhất làm cho nàng ta

không nữ vứt đi, nhưng cũng không dám nói là tôi vẽ không đẹp, nàng ta

đưa bức hoạ nha hoàn nhìn tôi, “Không ngờ ngươi thực sự có tay nghề,

được rồi, hôm nay bản công chúa mệt rồi, ngày khác lại đến vậy!”

Nàng ta đem theo nha hoàn vội vã bước đi, Quá phu nhân làm như không nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi, bình tĩnh nhìn

theo bóng dáng của công chúa, khe khẽ thở dài, “Aizz..”

Buổi tối Ngọc Hoán trở về, sắc mặt vẫn

không ổn, tôi chỉ biết Long Kỳ không đồng ý chuyện huỷ hôn, nghe nói Cầm công chúa hôm nay cũng tới Quý phủ, vẻ mặt chàng lo lắng nhìn tôi, “Vũ

nhi à, nàng không bị ấm ức đó chứ!”

Tôi lắc lắc đầu, “Vũ nhi của chàng sẽ không dễ để cho người khác bắt nạt như thế đâu!”

Ngày thứ hai, tôi được thái giám trong

cung mời trở về cung điện hoạ sỹ, nơi đó sớm đã có một bóng người đang

đợi tôi. Tôi không ngờ được mời trở về là Hàm Mặc, nhìn thấy thần sắc

tôi cũng ổn hắn thản nhiên nở nụ cười tươi.

“Nha đầu ta đã cố gắng khống chế rồi

nhưng vẫn muốn gặp nàng!” Tôi nhìn về phía hắn trừng mắt nhìn, “Anh

không tìm tôi, tôi còn đang muốn tìm anh đây nè!”

Hàm Mặc như hiểu được ý nghĩ của tôi,

ngồi xuống chiếc giường mềm, “Nha đầu à, ta và nàng gặp mặt, cũng không

nể mặt của ta, đừng làm chuyện khác nữa, cứ để cho chúng ta cùng vui vẻ

với nhau một chỗ không phải tốt hơn sao?”

Tôi thở dài, đây là loại tình yêu thứ ba

ngoài tình yêu thực ra, tôi gật gật đầu, “Được rồi! Tôi không nói nữa

vậy! Mỹ nữ bên cạnh thân vương điện hạ nhiều như mây vậy, ngày nào cũng ỉ hồng ôi thuý, đến cả lòng các cô gái một người cũng đều không biết

sao!”

Mắt phượng hắn mỉm cười, nhìn soi xét

tôi, “Nàng cũng là tri kỉ của ta, ta tìm để nói chuyện với nàng thì tốt

hơn chứ! Cần gì phải tìm những người khác nữa?”

Vị thái giám bên cạnh hắn lúc này mới

nói, “Đã nửa năm nay điện hạ không tìm cô gái nào rồi! Những cô gái

trước kia đều bị điện hạ bắt rời đi hết..”

“Câm miệng!” Hàm Mặc quát ông ta, nhìn tôi cười, “Nàng nên rõ hơn!”

Tôi cúi đầu, ngưng cười, “Điện hạ có muốn cùng giúp tôi đi ngắm hoa hay không? Tôi thấy hoa ở đằng kia nở rất

đẹp, vừa rồi vội quá chưa kịp ngắm!”

Hàm Mặc cũng không dây dưa thêm cùng đi

với tôi ra hoa viên. Mùa xuân càng ngày càng tràn ngập, gió nhẹ vờn đùa, các loại hoa đua nhau khoe sắc đung đưa trong gió, xấu hổ e ấp, như cô

gái đa tình, như thiếu phụ nhàn nhã, cứ chọc người như thế, cứ vậy quyến rũ người ta, hương bay phiêu tán, mùi thơm ngát thấm sâu vào ruột gan,

làm cho con người ta bất giác si mê. Tôi vui mừng đến trước đám hoa phất nhẹ tay áo nhanh nhẹn múa.

Hôm nay tôi và Hàm Mặc chơi đùa thực sự vui vẻ, nếu tôi là một diễn viên yêu nghề, thì Hàm Mặc lại là một khán giả tuyệt vời.

Buổi chiều trở lại Quá phủ, nghe nha hoàn bảo Ngọc Hoán vào cung vẫn chưa về, đột nhiên tôi cảm giác có chút bất

an, mỗi lần Ngọc Hoán vào cung tôi đều không hề có cảm xúc gì cả. Tôi

đang nóng ruột đến độ có người gọi tên tôi,


XtGem Forum catalog