Hoa Tư Dẫn

Hoa Tư Dẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325630

Bình chọn: 9.5.00/10/563 lượt.

ọng, mà lúc đó và rất lâu về sau,

chúng tôi đều không biết anh ta thực ra xuất thân từ một gia tộc thánh dược, là

cháu ngoại duy nhất của thánh dược Bách Lý Việt. Đương nhiên cũng có nguyên do,

bởi vì anh ta xuất hiện với bộ dạng hoàn toàn không xứng với họ tộc trứ danh của

mình, trên tay không phe phảy chiếc quạt quý, thắt lưng cũng không đeo kiếm

báu, chiếc áo dài trắng mặc trên người lại loang lổ chỗ đen chỗ trắng, lưng lại

khoác chiếc gùi cũ, không hề có dáng một công tử thế gia, khiến người ta vừa

nhìn đã nhận ra là bậc cao nhân, hoặc là hậu duệ của bậc cao nhân.

Cảnh đó diễn ra vào đúng

lúc mặt trời lặn, chim đang về tổ. Chúng tôi chuẩn bị địa bàn mãi nghệ, hái một

bó lớn rau dại và cỏ để bên đường, Tiểu Hoàng đã được ý tứ buộc chặt vào chiếc

cọc tre.

Nông dân đang lục tục vác

nông cụ về nhà, đi qua nhìn thấy cảnh đó tò mò đứng lại, chẳng mấy chốc đã quây

kín một vòng.

Mọi người chứng kiến Tiểu

Hoàng dáng điệu khổ sở lép bép nhai một củ cà rốt, nông dân chặc lưỡi khen lạ.

Lúc đó Bách Lý Tấn vất vả

chen vào trong, cúi xuống rất tự nhiên lấy một củ cải trắng to đùng trong đống

rau cỏ, ngẩng đầu nhìn Quân Vỹ: “Này, củ cải bán thế nào?”.

Quân Vỹ ngây người.

Bách Lý Tấn ngắm nghía

một hồi, không biết lý giải thế nào biểu hiện đó của Quân Vỹ, lại cúi đầu lựa

chọn một hồi, lấy ra một củ cà rốt: “Này, tôi mua hai củ cải, anh có thể tặng

thêm một củ cà rốt không?”.

Tôi giương mắt nhìn Quân

Vỹ nhướn mày hai cái, sau đó thản nhiên chỉ vào Tiểu Hoàng đang gặm cà rốt bên

cạnh, tỏ ý chúng tôi đang biểu diễn, không phải bán củ cải.

Bách Lý Tấn nhìn Tiểu

Hoàng, nhảy dựng lên: “Chao, mua củ cải còn được tặng hổ ư?”.

Tôi giương mắt nhìn Quân

Vỹ lại nhướn mày hai cái, nhếch mép: “Không tặng hổ, không tặng hổ”.

Bách Lý Tấn hiểu ý giơ củ

cà rốt ở tay phải, “Ồ, không sao, không tặng hổ thì tặng tôi một củ cà rốt

vậy”.

Quân Vỹ lại nhếch mép:

“Cà rốt cũng không tặng!”.

Bách Lý Tấn ngạc nhiên

giơ củ cải ở tay trái: “Tôi không để anh cho không đâu, tôi trả tiền, tôi mua

nhiều không phải để anh kiếm tiền, mà là muốn anh cho thêm một củ cà rốt

nhỏ...”.

Tôi đoán Quân Vỹ sắp

không chịu nổi rồi, còn chưa nghĩ xong thì đã thấy một bóng trắng xám xám bay

ra khỏi vòng người, Quân Vỹ nghiêm nghị nhìn Bách Lý Tấn vừa bị ném đi, phủi

tay vài cái rồi lau lên áo tôi.

Đó là cuộc gặp đầu tiên

của chúng tôi với người cháu trẻ nhất trong gia tộc Bách Lý, Quân Vỹ lần đầu

tiên thể hiện rõ nhất dũng khí nam nhi.

Hai ngày sau, chúng tôi

tích đủ lộ phí đến thành Tứ Phương, tạm đủ tiền ăn ở dè sẻn. Tôi nghĩ, lúc này

bất đắc dĩ phải kiếm ít tiền còn được, không nên để Tiểu Hoàng mệt mỏi quá, chỉ

cần đến thành phố là chỗ nào cũng đầy cơ hội kiếm tiền, chẳng hạn có thể để

Quân Vỹ bán thân, nhưng lại một nữa bị báo quan.

Quan phủ sau khi tra xét

thấy đúng, bởi chúng tôi hoàn toàn chẳng làm gì trái pháp luật, nên không thể

ra tay, nhưng họ cũng không chịu tay trắng ra về, cuối cùng phạt tiền chúng tôi

với tội danh bắt hổ mãi nghệ, ngược đãi động vật, số tiền phạt coi như vẫn còn

nhân tính, vẫn để lại cho chúng tôi một ít bạc lẻ làm lộ phí.

Quân Vỹ nói: “Đây nhất

định là việc hay ho do gã tiểu tử nói giọng đàn bà đó làm”. Anh ta đang nói tới

Bách Lý Tấn, nhưng tôi thấy chuyện này chẳng liên quan tới anh chàng đó, bởi

tôi thật sự cho rằng, thực ra anh chàng đó có thể cũng không biết hổ là loài

thú hoang ăn thịt hay ăn cỏ, chưa biết chừng anh ta lại tưởng thiên tính của hổ

là ăn củ cải.

Vốn tưởng Bách Lý Tấn

chẳng qua là người qua đường, tôi và Quân Vỹ đều không chú ý, ai ngờ chập tối

ngày thứ tư lại gặp nhau trong một quán trọ duy nhất ở ngoại ô thành Tứ Phương,

hơn nữa Quân Vỹ lại nằm cùng giường với anh ta.

Có duyên như vậy kể cũng

hiếm, bởi vì quán trọ đó quả thật rất nhỏ, khi chúng tôi đến chỉ còn một phòng

trống duy nhất. Vì thanh danh của tôi, đương nhiên tôi và Quân Vỹ không thể ở

cùng phòng, nhưng để anh ta nằm trong kho củi hoặc dưới gốc liễu bên ngoài cũng

thật tàn nhẫn.

Nghĩ đến nếu hủy hoại

danh dự của tôi nhất định sẽ bị Quân sư phụ đánh chết, Quân Vỹ mặc dù lòng vô

cùng ấm ức cũng đành ôm chăn chiếu xuống kho củi ngủ tạm một đêm. Tôi và Tiểu

Hoàng nhìn anh ta với con mắt cảm thông. Không ngờ vừa ôm chiếu đi qua cầu

thang, một cái bóng trắng đột nhiên sấn đến: “Này? Cô không phải là người bán

củ cải mấy hôm trước ư? Các người sao vậy?”. Chúng tôi nhìn kỹ, thì ra là Bách

Lý Tấn.

Chủ quán trọ nép vào một

góc tủ quầy, vừa chú ý động tĩnh của Tiểu Hoàng vừa giải thích với anh ta. Bách

Lý Tấn ngoái nhìn kỹ một hồi, vòng qua Quân Vỹ đến trước mặt tôi: “Thì ra là

thiếu phòng? Phòng của tôi rất rộng, hay là cô ở tạm cùng tôi một đêm, tiền

phòng chúng ta chia đôi, hi hi hi”. Tôi không kịp cười, Quân Vỹ không biết dùng

thân pháp gì, đã lặng lẽ đứng chen giữa chúng tôi, hiền hậu mỉm cười với Bách

Lý Tấn đang nhăn nhở: “Được, chúng ta chung phòng”.

Bách Lý Tấn thôi nhăn

nhở.

Mọi người cùng ăn chung

bữa cơm, vậy là quen nhau.

Ăn xong từng đôi về

phòng.

Trước lúc ng


pacman, rainbows, and roller s