
một sợi củ cải trong
dưa muối, vừa thong thả nói: “Nếu là Tô Dự, chắc muội cũng làm như vậy, minh
quân thánh chủ thời loạn phải là người xảo quyệt hung bạo như hổ, hiền đức chỉ để
cho thiên hạ xem, chỗ nào cần hiền đức thì tỏ ra hiền đức để thiên hạ nhìn thấy
là được rồi”.
Bách Lý Tấn không biết từ
lúc nào đã buông chân xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế góp chuyện: “Theo cô nói,
Tô Dự làm nhiều việc như vậy chỉ là để tạo một hình ảnh hiền đức với thiên
hạ?”.
Tôi lắc đầu: “Nếu đúng
vậy, anh ta không phải là hiền đức, mà là rỗi việc. Chẳng phải Công Dương Hạ đã
giết hết cựu thần của Vệ vương thất rồi sao? Sau đó nước Vệ đã không còn hy
vọng phục quốc nữa, thật đáng chúc mừng. Công Dương Hạ đã di chuyển một bộ phận
dân chúng nước Trần sang sinh sống ở hai thành Lịch, Yến ngay gần kinh đô nước
Vệ. Những người đó bình thường làm ruộng sinh sống, khi nước Vệ xảy ra binh
biến có thể trở thành lực lượng tại chỗ rất hữu hiệu, khỏi phải tốn kém điều
binh từ nước Trần đến...”.
Bách Lý Tấn tỏ ra ngạc
nhiên. Tôi nghĩ phải lấy ví dụ chứng minh để anh ta dễ hiểu, nghĩ một lát nói
tiếp: “Cũng giống như các vị đến nước khác mở lầu xanh, mang rất nhiều cô gái
đến, nhưng luật nước đó lại quy định chỉ vào dịp lễ tết mới được kinh doanh lầu
xanh, như vậy các vị hàng ngày phải bỏ tiền nuôi các cô gái đó rất tốn kém, nếu
chia cho họ ít ruộng, để họ tự trồng cấy, nuôi thân, vậy chẳng phải các vị sẽ
giảm rất nhiều chi phí sao?”.
Bách Lý Tấn vò đầu:
“Nhưng nếu nước đó chỉ cho phép vào dịp lễ tết mới được được kinh doanh lầu
xanh, vậy chúng tôi tại sao phải đến một nước xa xôi như vậy để mở lầu xanh?”.
Tôi cảm thấy bất lực,
không thể nào chia sẻ với anh ta được.
Mà lúc đó, văn sĩ trung
niên kia hình như đã được chủ quán đưa ra chỗ khác khuyên giải, bàn bên đó đột
nhiên vang lên tiếng nói, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi chỉ nghe thấy câu
sau: “… Nước Vệ diệt vong đúng là chuyện nực cười, chỉ tiếc cho công chúa Văn
Xương tuẫn tiết, nghe nói công chúa từ nhỏ đã theo học thánh nhân Huệ Nhất tiên
sinh, là nữ đệ tử duy nhất của Huệ Nhất tiên sinh, tài mạo song toàn, nhan sắc
khuynh quốc, nguyệt thẹn hoa hờn, lại thông tuệ tuyệt đỉnh, mười sáu tuổi đã có
bao nhiêu công tử các nước chư hầu đến cầu hôn…”.
Tiếng người khác lại
tiếp: “Tại hạ từng nghe, vào sinh nhật lần thứ hai mươi hai thế tử Tô Dự được
nhìn thấy một bức họa của công chúa Văn Xương, nhìn xong lại nói một câu rất lạ
“Ồ, đây là Diệp Trăn à, đã trở thành thiếu nữ rồi”. Chuyện bí mật lưu truyền
trong cung đình không biết có đáng tin hay không, nhưng theo lời đồn công chúa
Văn Xương phẩm hạnh đoan trang, chim sa cá lặn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông,
thế tử…”.
Quân Vỹ hỏi tôi: “Sao
muội run thế?”.
Tôi lẩm bẩm: “Không biết
tại sao khắp người nổi da gà… không sao đâu, ăn đi ăn đi”.
Quân Vỹ ra hiệu bảo tôi
im lặng: “Chuyện phong nguyệt họ nói hết rồi, bây giờ bắt đầu nói chuyện chư
hầu phân tranh, muội yên lặng, để huynh nghe tiếp”.
Tôi ngạc nhiên: “Sao?”.
Quân Vỹ đáp: “Nói thế nào
nhỉ, lúc thiên hạ đại loạn, thân là nam nhi nên có trách nhiệm”.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh
ta: “Đâu phải huynh làm cho nó loạn, can hệ gì đến huynh? Thế sự loạn đến đâu
chỉ liên quan đến hoàng đế và các vương hầu, một người ra sức không để nó loạn,
một người ra sức muốn cho nó loạn. À, phải rồi, còn có một tông giáo không rõ
có mục đích gì, họ chỉ mong thế sự đại loạn, nhưng đó thuộc phạm trù tôn giáo,
thuộc về ý thức thần bí, chúng ta không cần quan tâm”.
Quân Vỹ lẩm bẩm: “Huynh
quan tâm đến chính trị…”.
Tôi vỗ vai anh ta: “Người
chính trực không làm chính trị được đâu, nghề đó không hợp với huynh, huynh
quan tâm vũ trụ, viết tiểu thuyết vẫn hợp hơn. Nào, ăn đi, ăn đi”.
Bách Lý Tấn ghé lại gần
tôi hỏi: “Tại sao người chính trực không thể làm chính trị?”.
Tôi giải thích: “Anh thấy
đấy, trong thế giới đại loạn, bản thân chính trị là một sự lệch lạc, nếu anh
không lệch lạc, anh không thể làm gì được nó, trái lại bị nó quật lại”.
Bách Lý Tấn hiểu ra: “Có
nghĩa là nói con người ta nếu không lệch lạc không thể làm chính trị?”.
Tôi nói: “Cũng không phải
thế, nhưng không thể quá lệch, phải vừa lệch vừa thẳng”. Nghĩ một lát, tôi
tiếp: “Giống như Tô Dự…”.
Bách Lý Tấn đăm đăm nhìn
tôi rất lâu vẻ suy tư, sau đó trịnh trọng nói: “Đã có ai nói với cô rằng, cô
sinh ra là phận nữ nhi thật đáng tiếc?”.
Quân Vỹ lạnh nhạt nói:
“Chẳng có gì đáng tiếc, chẳng qua là được thầy giỏi truyền dạy mà thôi”.
Tôi chỉ vào Quân Vỹ nói
với Bách Lý Tấn: “Có nhận ra tôi và huynh ấy đều do một thầy dạy không? Không
nhận ra chứ gì? Hai chúng tôi khác biệt như bây giờ, chẳng liên quan gì tới nỗ
lực cá nhân, hoàn toàn là do vấn đề tư chất”.
Quân Vỹ nhìn tôi vẻ tức
tối, hình như đang âm thầm giở trò gì.
Tôi ngạc nhiên: “Huynh
làm gì vậy?”.
Anh ta cũng ngạc nhiên:
“Đạp chân muội, huynh đang đạp thật lực vào chân muội dưới gầm bàn, muội không
thấy sao?”.
Tôi càng ngạc nhiên: “Hả?
Không thấy”.
Bách Lý Tấn đột nhiên ôm
chân nhảy dựng, miệng la: “Ối ôi, ối ô