
hiếm ưu thế, lẽ ra có thể toàn thắng,
nhưng không hiểu sao lại bại trận thân vong. Nghe nói trước khi chết chàng ta
dặn thuộc hạ chôn chàng ta ở cánh đồng hoang Thương Lộc, lúc hạ táng, họ phát
hiện bên người chàng ta có một bình gốm xanh đế trắng, bên trong bình đựng đầy
tro xương của ai đó.
Thê thất của chàng ta ở
phủ nghe tin chàng ta tử trận, tối đó tất cả thắt cổ tự vẫn trong hoa đình.
Tiểu Lam hỏi tôi nghĩ gì,
tôi cười nói với anh ta: “Nếu Kính Võ công chúa Tống Ngưng còn sống trên đời,
có lẽ Thẩm Ngạn sẽ không chết, trên đời chỉ có một người không tiếc tính mạng
yêu chàng ta, cứu chàng ta, đáng tiếc người đó đã chết quá sớm”.
Tiểu Lam trầm ngâm hồi
lâu, nói: “Có phải bởi Tống Ngưng đã chết, nên chàng ta không muốn sống?”.
Tôi nói: “Thế ư?”.
Anh ta không nói gì.
Tôi nhìn màn mưa rả rích
bên ngoài, lơ đãng nói: “Tôi không tin”. Cúi đầu hỏi Tiểu Hoàng: “Mày có tin
không?”. Tiểu Hoàng đang lẳng lặng gặm nửa con gà nướng, nghe tôi gọi liền
ngẩng đầu băn khoăn nhìn tôi một lát rồi lại cúi đầu gặm tiếp.
Hai chúng tôi ngồi đối
diện, yên lặng rất lâu, tôi hỏi Tiểu Lam: “Sao dạo này không thấy huynh mặc màu
lam?”.
Anh ta cười: “Tại sao tôi
nhất định phải mặc màu lam?”.
Tôi đáp: “Bởi vì tôi gọi
huynh là Tiểu Lam”.
Anh ta nhướn cặp lông mày
đẹp như nét vẽ: “Tôi cũng thấy lạ, tại sao chưa bao giờ cô hỏi tên tôi, Tiểu
Lam chẳng phải là…”.
Anh ta làm ra vẻ suy
nghĩ, giống như đang tìm một từ phù hợp, hoa đèn bất chợt nổ “bép” một tiếng,
Tiểu Lam nhìn tôi, nét mặt êm đềm như mặt nước thu, “ … chẳng phải là tên thân
mật cô đặt cho tôi sao?”.
Tôi nghĩ lại toàn bộ câu
chuyện, nhận ra quả nhiên như vậy, vội cầm ấm trà rót thêm vào cốc: “À, huynh
vốn cũng có một cái tên nào đó, chẳng qua tôi thấy tên cũng chỉ là một ký hiệu,
gọi Tiểu Lam quen rồi, thành ra lại quên hỏi tên huynh, vậy huynh tên gì?”.
Anh ta nhẹ giọng: “Mộ
Ngôn, Mộ trong nhớ nhung ngưỡng mộ, Ngôn trong không còn lời nào để nói, đó là
tên tôi”.
Tay tôi run bắn, trà
trong cốc sánh đầy ra đất.
Hôm đó trời nắng đẹp, chúng tôi rời nước Khương, vượt
qua dãy núi Thương Lan vào biên giới nước Trịnh.
Mộ Ngôn định hôm sau sẽ
đi, chàng nói nhà có việc gấp gọi về, ân tình nợ tôi ngày sau chàng sẽ trả.
Thực ra, Mộ Ngôn không nợ
nần gì tôi, nếu còn nhớ, chàng sẽ hiểu ra món nợ giữa chúng tôi là như thế này:
Tôi nợ chàng trước, nợ hai tính mạng, vừa rồi cứu mạng chàng một lần, coi như
đã đền được một tính mạng, vẫn còn nợ chàng một mạng nữa, là tôi phải trả
chàng, chứ không phải chàng phải trả tôi, nhưng rõ ràng chàng không nhớ. Thực
ra điều đó cũng chẳng có gì, nữ nhi mười tám biến, tôi hôm nay khác hẳn ba năm
trước, lại luôn đeo mặt nạ, chàng không nhận ra cũng là chuyện thường.
Tôi nghĩ, tôi yêu chàng
ba năm, không ngờ đời này lại được gặp chàng lần nữa, ông trời đã cho chúng tôi
cơ hội trùng phùng, nhưng lại ở hai đầu sinh tử, thật quá đau lòng. Nhưng như
thế cũng tốt, đối với chàng coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì
kết thúc, đối với tôi, tất cả đã xảy ra, tất cả đã kết thúc. Chút tình giữ
trong lòng hôm nay chẳng qua là hoài niệm của vong hồn, không phải là thứ hiện
hữu trên đời, lưu luyến mấy cũng chẳng ý nghĩa gì.
Chỉ có điều vẫn không thể
nào quên, vừa nhắm mắt lại hiện ra trong đầu, chỉ toàn hình ảnh chàng cúi đầu
ôm cây đàn trong hang núi Nhạn Hồi, mặt nạ màu bạc, áo dài đen, tay bấm dây tơ,
tiếng đàn tuôn chảy dưới ánh trăng, nhặt khoan như tiếng suối lúc êm đềm lặng
trôi, lúc ào ạt trút đổ.
Tôi nghĩ, tôi phải để
chàng lưu lại gì đó cho tôi, gì cũng được, coi như là kỷ niệm.
Mùa hè ngày dài, mãi mới
vào đêm. Tôi cầm một bình rượu, bồi hồi đi tìm chàng giả bộ chẳng có gì suy
nghĩ vẩn vơ, đi tìm chàng là do muốn uống rượu ngắm trăng, còn chàng được lựa chọn,
thuần túy là vì có lẽ đêm nay chúng tôi tương đối có duyên.
Chàng ngồi hóng mát trong
sân quán trọ, trên ghế đá có bình rượu, tự rót uống một mình. Tôi đi đến, để
bình rượu trong tay sang một bên, nhìn chàng: “Uống một mình thật vô vị”.
Chàng ngẩng đầu: “Cô muốn
uống cùng tôi?”.
Tôi nhìn chung rượu bằng
gốm trắng trong tay chàng: “Mộ Ngôn, trước khi chia tay, huynh gảy một khúc đàn
cho tôi nghe đi”.
Chàng ngạc nhiên nhìn
tôi, không nói gì, để chung rượu xuống hỏi: “Muốn nghe khúc gì?”.
Tôi nghĩ một lát: “Cũng
không có khúc nào đặc biệt muốn nghe”.
Chàng giơ tay vẫy Chấp
Túc đứng phía xa, ngoái đầu nói với tôi: “Vậy thì...”.
Tôi ngồi xuống, ngắt lời:
“Vậy thì cứ chơi khúc nào huynh biết”.
“...”.
Chấp Túc nhanh chóng mang
đàn đến, để trong đình hóng mát.
Xung quanh đình, bà chủ
quán trọ trồng đầy hoa thiên ngưu, từng đám lớn tắm ánh trăng, từ màu trắng
chuyển sang hồng, lan tràn như mây trắng nhuốm ánh hồng. Tôi cúi nhìn Mộ Ngôn,
chàng ngồi giữa áng mây hồng đó, khuôn mặt không đeo mặt nạ đẹp như thiên thần,
ngón tay dài mảnh, nhàn tản đặt trên dây đàn, đầu hơi ngẩng lên nhìn tôi mỉm
cười: “Nếu chơi hết các khúc tôi biết, e là đêm nay cô không ngủ được”.
Tôi không nói gì, lòng
thầm nghĩ, em có