
ủ, mí mắt tôi
nháy liên tục, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì. Từ nhỏ đến giờ linh cảm của tôi
luôn rất hiệu nghiệm, nếu dự cảm có chuyện xấu xảy ra, bất luận thế nào cũng
xảy ra chuyện gì đó thật.
Lòng tôi thấp thỏm, không
thể ngủ được, mắt trừng trừng thức đến tận bình minh ngày hôm sau, nhưng cả đêm
yên tĩnh, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì đặc biệt, chỉ là khi dẫn Tiểu Hoàng
xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy Quân Vỹ và Bách Lý Tấn ngồi bên cửa sổ, cảm giác
thần thái hai người hơi kỳ quái. Bách Lý tiểu đệ húp một miếng cháo ngẩng đầu
nhìn Quân Vỹ mỉm cười, húp miếng nữa lại ngẩng đầu nhìn Quân Vỹ mỉm cười, còn
Quân Vỹ ngoài sắc mặt hơi trầm, không có biểu hiện gì khác lạ.
Tiểu Hoàng vẫy đuôi quanh
quẩn dưới chân tôi, ngẩn mặt nhìn nửa bát cháo trước mặt, lát sau chớp chớp mắt
nhìn Quân Vỹ vẻ tội nghiệp.
Quân Vỹ sốt ruột: “Hôm
nay không có gà nướng cho mày ăn đâu, chúng ta chẳng còn mấy đồng nữa”.
Tiểu Hoàng ngoẹo đầu
không tin. Bách Lý Tấn cười hề hề ghé lại gần tôi: “Cô có biết A Trăn là ai
không?”.
Đôi đũa đang gắp dưa muối
trong tay Quân Vỹ dừng lại, quay về phía Bách Lý Tấn, hất hàm với Tiểu Hoàng:
“Con trai, nếu quả thực con muốn ăn thịt, ở đây đã có sẵn rồi đấy”.
Tiểu Hoàng đứng dậy liếm
nanh thật, Bách Lý Tấn kêu thét một tiếng nhảy lên bàn, run cầm cập, tay chỉ
Quân Vỹ: “Một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, Quân Vỹ huynh là kẻ vong ân bội
nghĩa”.
Miếng cháo trong miệng
tôi bắn đầy ra bàn, đôi đũa trong tay Quân Vỹ rắc một tiếng bị bẻ làm đôi.
Tôi nói: “Hai người…”.
Quân Vỹ thu đôi đũa gẫy,
lườm Bách Lý Tấn, nghiến răng nói “Không có gì, đừng nghe hắn nói bậy”.
Bách Lý Tấn chặc chặc
lưỡi, lắc đầu, ngồi xổm trên bàn, vẻ mặt mờ ám ghé lại gần, tôi hứng thú ghé
sát lại.
Anh ta ghé gần tai tôi,
“Cô không biết, người này tối qua nằm mơ, trong mơ huynh ấy...”. Lời chưa dứt
bị một miếng bánh bao chay nhét vào miệng.
Tôi giật mình, vội nhìn
sang Quân Vỹ, “Huynh và Bách Lý tiểu đệ… không phải thấy người ta dung mạo đẹp
như hoa mùa xuân, tối qua trăng lặn sao thưa, mới vô tình…”. Lời chưa dứt cũng
bị miếng bánh bao nhét vào miệng. Quân Vỹ tức tối bảo Tiểu Hoàng: “Con trai,
hai thứ giẻ rách này thuộc về con, bữa sáng của con đó”.
Đúng lúc mâu thuẫn nội bộ
sắp gia tăng, thì từ vị trí cách chúng tôi mấy chiếc bàn vang lên tiếng cười
khe khẽ, và một giọng không biết nói với ai: “Vị công tử phẩm tính hiền đức mà
các người nói chính là Trần thế tử Tô Dự, Tô Tử Khác, người đã chém sạch những
trung thần cuối cùng của Vệ vương thất, sau khi Vệ quốc diệt vong ư?”.
Thấy nhắc đến Vệ quốc,
tôi và Quân Vỹ bất giác đều cùng ngoái đầu lại, phát hiện cách đó mấy bàn có
mấy vị khách dậy sớm đang châu đầu bàn luận quốc sự, người vừa nói là một văn
sĩ trung niên.
Văn sĩ vẫn muốn nói tiếp,
bị một thanh niên áo trắng cùng bàn ngắt lời: “Lời huynh thậm sai, người chém
đại thần nước Vệ không phải là thế tử Dự. Khi nước Vệ bị diệt, thế tử được lệnh
Trần vương thống lĩnh Trần quân giám hộ Vệ quốc, không may nhiễm bệnh, đành trở
về Hạo thành dưỡng bệnh. Là tể tướng Doãn Từ đã tiến cử diên uý Công Dương Hạ
làm thích sử, thay thế tử giám quốc. Công Dương Hạ vốn hiểm độc, muốn nhanh
chóng lập công với Trần vương, vừa đến đất Vệ đã giết những cựu thần cuối cùng
của Vệ vương thất có khả năng phản kháng, giết gà dọa khỉ, lại đuổi dân chúng ở
Lịch thành và Yến thành ngay gần kinh đô, đưa dân nước Trần đến ở, khiến dân
chúng hai thành lâm vào cảnh ly tán không nhà không cửa. Lại cho xây thích sử
phủ nguy nga, thế tử lúc đó đang bệnh nặng, hoàn toàn không hay biết. Đến khi
bình phục, thế tử chỉnh đốn quốc sự, chẳng phải đã lập tức phi ngựa đến Vệ
quốc, ra lệnh chém Công Dương Hạ trước thích sử phủ còn chưa kịp hoàn tất, bêu
đầu trước môn thành kinh đô nước Vệ, lấy đó để tạ tội với dân chúng hay sao?
Bây giờ dân chúng nước Vệ đều coi thế tử như phụ mẫu tái sinh, nước Vệ diệt
vong chưa quá nửa năm, dân chúng đã cam tâm tình nguyện quy thuận nước Trần,
hai chữ hiền đức, chẳng lẽ thế tử không xứng?”.
Văn sĩ kia nói: “Chẳng
qua là mượn dao giết người, đầu tiên là mượn tay Công Dương Hạ, làm hết việc
mình muốn nhưng không thể làm, sau đó trở mặt giết người ta mà thiên hạ vẫn
phải cảm ơn đại ân đại đức, quả nhiên là thế tử hiền đức!”.
Mấy người cùng bàn với
chàng trai trẻ đập bàn đứng dậy, “Ông…”. Chủ quán thấy tình hình không ổn, vội
vàng chạy đến can: “Xin đừng bàn quốc sự, xin đừng bàn quốc sự”.
Quân Vỹ gắp dưa muối vào
bát tôi: “Nói suy nghĩ của muội xem?”.
Tôi nghĩ một hồi, cảm
thấy chẳng có suy nghĩ gì, chỉ là thấy lạ về chuyện trong Vệ vương thất vẫn còn
những người gọi là trung thần.
Quân Vỹ nhìn Bách Lý Tấn
ngồi xổm trên ghế, mở miệng định nói, có lẽ cảm thấy một số chuyện không nên
nói ra trước mặt người ngoài. Đắn đo một hồi, cuối cùng cúi đầu tiếp tục húp
cháo. Tôi đoán Quân Vỹ lo lắng tôi vẫn nhớ mình là công chúa nước Vệ, sẽ để
bụng, coi Tô Dự là kẻ thù, định hành thích báo thù.
Nhưng quả thật tôi không
có ý nghĩ đó, cảm thấy để Quân Vỹ yên lòng, tôi vừa khều