
ất nhiều.
Biên giới hai nước
Khương, Trần là một mạch núi chạy dài. Vì dân bản địa thường đào được ngọc bích
trong núi nên gọi là Bích sơn. Chúng tôi nghĩ, nếu là nguyên nhân đó tại sao
không gọi là Ngọc sơn? Hỏi những cư dân trong trấn, mọi người đều đoán là có
thể vì chữ “Bích” nhiều nét hơn, nghe có vẻ rất văn hoa.
Chúng tôi đến đúng vào
mùa đông, cả dãy Bích sơn phủ tuyết trắng xóa, ở đây thường xuyên có tuyết lở.
Ngoài những thợ săn có kinh nghiệm, hầu như không ai dám vượt núi vào mùa đông.
Lúc này, chúng tôi men theo những con đường nhỏ trên núi, vừa đi vừa thưởng
thức cảnh đẹp hai bên đường, thực là vui tai vui mắt. Trên núi có những con
suối nhỏ chảy róc rách, tôi dùng ống bương đang cúi xuống định múc nước, chợt
dừng lại. Quân Vỹ ngồi bên cạnh vục nước suối rửa mặt, lấy tay áo lau xong,
nhìn thần sắc của tôi, thấy lạ hỏi: “Sao thế?”.
Tôi chỉ tay về phía
trước, sau bụi tường vi dại: “Kia kìa, huynh nhìn đi, nhìn kỹ đi, xem người ta
hoa nguyệt thế nào, tích lấy ít tư liệu mà viết tiểu thuyết”. Quân Vỹ nhíu mày
nhìn theo hướng tay tôi.
Đó là một đôi trai thanh
gái tú đang yêu đương nồng nàn. Nam vận áo chùng gấm, nữ diện váy vân mây. Vì
khoảng cách khá xa, nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy dáng hình, nam mạnh mẽ như
cây trong gió, nữ yểu điệu như liễu dưới trăng. Phía sau họ là một rừng hoa
không rõ tên, một con ngựa béo tốt buộc dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh. Chúng tôi
phải để mắt trông chừng Tiểu Hoàng, hai mắt nó sáng quắc, hau háu nhìn con
ngựa, quả nhiên nó đã thèm rỏ dãi, Quân Vỹ chộp gáy nó ấn xuống, nó đành đứng
yên. Chàng trai cúi xuống hái một bông tường vi, cài lên tóc cô gái. Cô gái
vươn tay ôm lấy chàng, hai người dán vào nhau...
Quân Vỹ quay đầu, giơ tay
che mắt tôi: “Nhìn nhiều mắt sẽ mọc gai”. Mắt vẫn không rời phía trước, tôi vừa
hất tay anh ta vừa nói: “Muội cũng phải học hỏi kinh nghiệm chứ”. Anh ta vẫn
không nhúc nhích, xem ra chưa chắn được tầm mắt tôi thì quyết không thôi, cuối
cùng tôi bực mình, đá anh ta một cái.
Đúng lúc đó, phía trước
đột nhiên có biến, tôi hốt hoảng. Quân Vỹ ngoái lại, trố mắt ngạc nhiên: “Sao
nhoáng cái anh chàng đã bị cô nàng đè xuống? Ái chà cô ta cũng quá chủ động,
ối, ối, sao thế, sao vừa mới hôn, cô ta đã nhảy lên ngựa chạy mất? Yêu đương
kiểu gì thế?”.
Tôi nói: “Yêu đương cái
đầu huynh ấy. Huynh không thấy cô ta đâm anh ta một nhát từ phía sau à. Người
ta sợ tội chạy trốn rồi”.
Quân Vỹ nói: “Sao? Vừa
rồi họ còn ôm ôm ấp ấp cơ mà?”.
Chung quy chỉ là tôi tự
tìm rắc rối, tôi và Quân Vỹ khoanh tay đứng nhìn cũng chẳng sao nhưng bóng
chàng trai gục xuống như ngọn Bích sơn sụp đổ, đột nhiên khiến tôi nhớ tới một
người, Mộ Ngôn. Từ sau khi tỉnh lại, lâu lắm rồi tôi không nghĩ tới chàng, không
phải vì tình trong lòng đã phai, mà chỉ là giả sử lúc này gặp lại, không biết
sẽ thế nào.
Trước đây tôi rất đỗi
kiên cường, bởi vì tôi là người sống, nhưng giờ đây tôi đã là người chết, không
hít thở, không cảm giác, không làm chàng sợ đã khó rồi, nói chi những chuyện
khác. Thà không gặp còn hơn.
Quân Vỹ xem vết thương
của anh ta, mặc dù nhát dao đâm khá sâu nhưng không trúng chỗ hiểm. May mà
chúng tôi cứu kịp thời mới giữ được tính mệnh anh ta. Tôi ngắm nhìn dung mạo
con người đó, lông mày đen rậm, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt, một
khuôn mặt đẹp hiếm có. Máu vẫn chảy chẳng mấy chốc đã thấm đẫm đám cỏ bên dưới.
Quân Vỹ giúp anh ta cầm máu, cuối cùng quay lại hỏi tôi: “Rốt cuộc, tại sao
chúng ta phải cứu anh ta?”.
Tôi nói: “Huynh xem anh
ta đẹp thế kia, chúng ta chữa khỏi cho anh ta rồi bán đi, chẳng phải sẽ kiếm
được khoản tiền ư?”. Quân Vỹ bực mình, vẫy tay gọi Tiểu Hoàng: “Con trai, qua
đây giúp cha cõng người này”. Tiểu Hoàng ngoẹo đầu. Quân Vỹ lại dỗ dành: “Đến
thị trấn, cha sẽ mua gà rán cho mà ăn”. Tiểu Hoàng vui sướng chạy đến.
Chàng công tử đẹp trai đó
nằm hai ngày trong y quán của thị trấn thì tỉnh lại. Ngoài hai tiếng “Tử Yên”
gọi trong lúc mê sảng, anh ta không nói gì khác. Tôi đoán Tử Yên là tên một cô
gái, chưa biết chừng chính là người đã đâm anh ta nhát dao đó. Nghĩ lại, từ cổ
chí kim đều như vậy, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân. Quân Vỹ nói: “Người này
sao thế nhỉ, dù gì chúng ta cũng cứu anh ta. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, nửa câu
cảm ơn cũng không thấy”.
Tôi nói: “Đẹp trai thế cơ
mà, tùy tiện một chút cũng dễ hiểu thôi”.
Quân Vỹ trợn mắt nhìn
tôi: “Đẹp trai thì có thể uống thuốc không trả tiền? Đẹp trai thì có thể mắc nợ
ân tình cũng không cám ơn?”.
Tôi nói: “Ừ”.
Quân Vỹ ôm ngực, tức tối
suýt té xỉu.
Chúng tôi vẫn nghĩ sẽ
nhận được chút gì báo đáp khi cứu anh ta. Nếu nhà anh ta gần đây, chúng tôi sẽ
đưa anh ta về rồi mới tiếp tục hành trình. Nhưng sự đời luôn không như ý, ai
ngờ, một công tử ăn vận phong lưu như vậy mà trong người lại không có một cắc
bạc.
Tôi bối rối phân trần: “Đưa
huynh từ Bích sơn về đây coi như chúng tôi làm việc thiện trên đường, nhưng vết
thương của huynh không nhẹ, phải dùng rất nhiều loại thuốc tốt, đều do chúng
tôi chi trả. Hành tr