
ông chịu cùng Chấp Túc về phủ? Công tử có biết,
khi công tử đi vắng, nhị công tử đã làm bao nhiêu việc rồi không? Chấp Túc
biết, Tử Yên cô nương đã làm công tử bị tổn thương sâu sắc, nhưng công tử, mong
công tử lấy đại sự làm trọng”.
Tôi nghĩ, chuyện riêng
của họ tôi có nên nghe lén? Cuối cùng đạo đức đã chiến thắng tính hiếu kỳ, tôi
quyết định không nghe tiếp nữa. Nhưng tôi chưa kịp bỏ đi, Tiểu Lam đã nói,
tiếng rất nhỏ, theo gió truyền đến tai tôi, giọng nghe rất quen, “Các
ngươi...”, ngừng một lát “... tìm được Tử Yên rồi?”.
Tôi kéo Tiểu Hoàng lùi về
phía cánh cửa hình bán nguyệt, nghe thấy giọng Chấp Túc: “Công tử đối với Tử
Yên cô nương tình sâu nghĩa nặng, nhưng cô ta là gian tế của nước Triệu, cô ta
rắp tâm hành thích công tử, cô ta...”.
Tiếng nói dần biến mất
sau lưng tôi và Tiểu Hoàng.
Dưới mái hiên, tôi sực
nhớ cảm giác quen thuộc vừa rồi, ngẩn ngơ nhớ lại cái hang núi ba năm trước, Mộ
Ngôn ngồi đối diện với tôi, những ngón tay trắng như ngọc gẩy cây cổ cầm, dây
bằng tơ tằm, nụ cười trên môi. Đã ba năm, tôi thực sự không thể nhớ tiếng nói
của chàng, chỉ có âm thanh từ cây cổ cầm đó thỉnh thoảng lại vẳng bên tai, trầm
bổng du dương, là khúc ca ngân mãi trong tôi.
Ánh trăng trong sáng vằng
vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây
giờ đã chết.
Chuyện
này thực không biết làm sao.
Ba ngày sau, tôi gặp vị khách Quân sư phụ đã thu xếp
cho tôi, Thẩm Tống Thị Tống Ngưng, phu nhân của Khương quốc tướng quân Thẩm
Ngạn đồn trấn biên ải. Nói là “khách” cũng chưa thỏa đáng, bởi vì rút cục không
biết cô mua một giấc mộng đẹp từ tôi, hay tôi mua một sinh mệnh từ cô.
Đó là một biệt viện ở
ngoại thành, nghe đồn Thẩm Ngạn tướng quân bất hòa với phu nhân, hai năm trước,
Tống Ngưng đã chuyển tới tĩnh dưỡng ở biệt viện này, sau không quay về phủ
tướng quân nữa. Trong hai năm, đã xảy ra khá nhiều biến cố như, Thẩm Ngạn nạp
thiếp, Tống Ngưng bị bệnh. Tóm lại, sức khỏe của Tống Ngưng càng tĩnh dưỡng lại
càng suy yếu, bây giờ gần như sắp chết.
Lão bộc ra đón chúng tôi
cho biết, phu nhân muốn gặp riêng tôi, ba người Tiểu Lam, Quân Vỹ và Chấp Túc
được đưa về nghỉ ở nhà ngang. Tiểu Lam không ý kiến gì, Quân Vỹ rất không hài
lòng, tôi hiểu, anh ta lo cho sự an toàn của tôi. Nhưng tôi không hiểu, với
tình trạng một người đã chết như tôi, như thế nào là bảo đảm an toàn. Mọi người
thảo luận rất lâu, quyết định để Tiểu Hoàng đi cùng tôi. Quân Vỹ xoa đầu Tiểu
Hoàng, căn dặn: “Con trai, cố gắng bảo vệ mẹ nuôi thật tốt”.
Tôi cũng xoa đầu Tiểu
Hoàng, vừa ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Lam, không biết anh ta có ý gì,
lại nhìn tôi cười: “Quân cô nương đi sớm về sớm”.
Lão bộc dẫn tôi qua hai
dãy hành lang, qua những khu vườn hoa lá tốt tươi, vừa đi vừa giới thiệu, những
loài cây, giống hoa này được chuyển từ đâu tới, có mùi kỳ hương thế nào nhưng
tôi chẳng ngửi thấy gì. Vòng qua một hồ sen rộng, bước lên ngôi thủy tạ trên hồ
sen đó, bốn bề có rèm chắn gió. Người phụ nữ nằm trên chiếc giường mây đọc sách
ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt của cô
như được in ra từ bức họa. Mặc dù gắng tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn trắng bợt, ủ rũ.
Cho dù tôi không lấy đi tính mạng của cô, thì cô cũng chẳng sống được bao lâu.
Điều này không có nghĩa là tôi biết xem tướng mà chỉ là vì trong chuyện này
không ai có kinh nghiệm bằng tôi, đó là khuôn mặt của một người sắp chết.
Huống hồ, tôi đến đây là
để lấy tính mạng của cô. Trong một thời gian ngắn, nếu cô không chết tự nhiên,
tôi cũng phải làm cho cô chết bất ngờ.
Gió lay nhẹ bức rèm, bây
giờ đã là tháng năm. Thẩm phu nhân đặt cuốn sách xuống, ho nhẹ, lặng lẽ nhìn
Tiểu Hoàng đang nằm phục trên đất, một hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Một chú hổ thật
hiền, lúc chưa xuất giá, ở quê nhà ta cũng nuôi một con sói nhỏ”. Cô giơ tay,
“To bằng ngần này”. Ngón tay cô như bông hoa lan phác ra một hình trên không,
dừng lại, khẽ lắc đầu mỉm cười, rồi nhìn tôi, ánh mắt kỳ dị: “Cô nương chính là
Quân Phất? Người mà Quân sư phụ nói có thể giúp tôi thực hiện tâm nguyện bấy
lâu?”.
Tôi trả lời: “Dạ phải”.
Lúc trả lời như vậy, thực sự tôi chưa nhớ ra Quân Phất là ai. Điều đó chứng tỏ
tôi không phải là người có mới nới cũ. Tôi đã là Diệp Trăn được mười bảy năm,
tràn đầy tình cảm với cái tên đó, mặc dù đổi tên đã lâu, cũng không thể dễ dàng
quên được.
Cô đặt tay lên mép giường
mây, khe khẽ gật đầu, sắc mặt trắng xanh trầm lại dần dần ửng hồng, nhìn rõ lúm
đồng tiền rất sâu trên má. Một lúc lâu sau, cô cười: “Quân Phất, tôi muốn có
một giấc mơ, cô có biết tôi muốn có giấc mơ thế nào không?”. Tôi ngồi trên lưng
Tiểu Hoàng, trang nghiêm nhìn cô: “Tôi không biết, nhưng phu nhân cần nói cho
tôi biết”. Nghĩ một lát lại thêm: “Tuy vậy, không phải tôi tới giúp phu nhân,
chỉ là đến làm một cuộc trao đổi. Tôi không cần núi vàng núi bạc, mấy ngày lưu
ở Nhạc thành này chỉ xin phu nhân bữa cơm. Tôi có thể cho phu nhân một giấc mơ
đẹp, phu nhân muốn một giấc mơ thế nào, tôi sẽ cho phu nhân giấc mơ như thế.
Phu nhân có thể tự lựa