XtGem Forum catalog
Hoa Tâm Tổng Tài

Hoa Tâm Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328003

Bình chọn: 9.5.00/10/800 lượt.


sống rất tốt

Tô Khải Nhân nhấp 1 ít cà phê , tầm mắt lướt qua mép tách , nhìn Lôi

Dĩnh, mở miệng nói “Nên nói như thế nào đây? Ta thật bội phục dũng khó

của ngươi, nhìn ko ra người cũng dám làm như vậy”

“Làm ơn , Tiểu Nhân, ngươi đừng nói nữa” Lôi Dĩnh vừa rồi đã đem cuộc sống 3 năm của nàng nói sơ qua 1 lần , ko ngờ tới hiện tại “nàng” lại

đi giễu cợt mình

“Hối hận?” Tô Khải Nhân nhíu mày hỏi

“Ko có, rời khỏi hắn, ta chưa từng hối hận, chẳng qua chỉ là có chút

sợ hãi” Lôi Dĩnh phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , nàng chính mình

một lần nữa lại tiến sâu vào trong vũng lầy tình cảm với hắn

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ Cung Thần Hạo có khuynh hướng bạo lực?” Tô Khải Nhân cười nói

“Ko có, ngươi nói xem, ta lần này trở về cùng hắn có đúng ko?” Lôi Dĩnh chuyển tầm mắt nhìn Tô Khải Nhân hỏi

Tô Khải Nhân suy nghĩ nhíu mày nói “Ngươi cũng đã trở về, hiện tại

hỏi cái này ko có chút muộn rồi sao, hơn nữa, mặc kệ ai đúng ai sai,

ngươi đều phải bước tiếp , cho dù sau này ra sao , ngươi cũng phải tự

mình giải quyết”

Tiểu Nhân nói rất đúng, nàng đã ko còn đường lui “Ta đã biết”

“Thật ra , lần này ngươi trở về , thật ra là muốn cho hắn 1 cơ hội,

cũng là tự cho mình 1 cơ hội phải ko?” Tô Khải Nhân vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi, nghe giọng điệu vừa rồi của nàng , “nàng” đã minh bạch , Lôi Dĩnh

vẫn ko thể quên hắn

“Có lẽ vậy!” Lôi Dĩnh trả lời , trong đầu lại hiện lên cái cảnh vừa

rồi , hắn như vậy, tại sao nàng vẫn ko thể quên được hắn “Ta muốn một

tình yêu trọn vẹn ko phải chia sẽ, nhưng mà hắn ko thể cho ta thứ ta

muốn , ba năm trôi qua , lại gặp mặt , ta mới hiểu được, ta từ đầu đến

cuối vẫn ko quên được hắn”

“Vậy còn Thiên Mạch thì sao?Tại sao ngươi còn chấp nhận hắn?” Tô Khải Nhân có chút rối loạn, tiểu Dĩnh rốt cuộc muốn cái gì đây , có khả năng nàng cũng ko biết nàng muốn gì ấy chứ!

Đúng vậy a! Cả Thiên Mạch nữa “Hắn đã hi sinh cho ta rất nhiều”

” Bởi vì hắn hi sinh, cho nên ngươi muốn dùng hạnh phúc của mình đền đáp cho hắn?”

“Ko phải, chỉ là vì…………là vì………….” Lôi Dĩnh ko biết nên biểu đạt quan điểm của mình như thế nào

“Bởi vì sao? Cảm kích ko phải là tinh yêu, ngươi làm như vậy chỉ làm

cho đôi bên đau khổ , Thiên Mạch có thể đã hi sinh cho ngươi rất nhiều,

nhưng mà phương thức để ngươi báo đáp cho hắn cũng có rất nhiều, ko nhất thiết ngươi phải lấy hắn “Tô Khải Nhân xác minh quan điểm của nàng

“Có lẽ ngươi nói cũng đúng, nhưng ta cảm thấy , nếu lấy hắn, ta sẽ

hạnh phúc, tuy rằng hiện tại ta chưa yêu hắn, nhưng ta tin tưởng , một

ngày nào đó ta sẽ từ từ yêu hắn” Lôi Dĩnh nhìn Tô Khải Nhân nói

“Ngươi…………thật ko biết nên nói cái gì với ngươi mới tốt, chính ngươi

quyết định, nên ngươi phải cẩn thận suy nghĩ xem ngươi muốn gì, Cung

Thần Hạo tuy rằng có chút hoa tâm , nhưng ta nghĩ trải qua một khoảng

thời gian dài như vậy , hắn cũng đã biết giữ mình thật tốt, ta nghĩ hắn

cũng yêu ngươi, nếu ko làm sao hắn lại đi tìm ngươi đến ba năm” Tô Khải

Nhân cũng ko muốn nói tốt cho hắn, nhưng mà sự thật là thế

“Tìm ta?” Lôi Dĩnh chỉ vào chính mình hỏi , ko thể tin được

“ĐÚng vậy a! Hắn nhờ ông xã ta giúp hắn tìm ngươi , cho nên ta biết , có điều ba năm trời mà vẫn ko tìm được chút gì tin tức của ngươi , ta

vẫn có chút kì quái , lần này sao hắn lại tìm ra ngươi?” Tô Khải Nhân

nói, trong lòng có chút nghi hoặc , theo lý thuyết, nếu lấy thực lực của ông, thì trong thời gian 3 năm ko thể ko tìm thấy Lôi DĨnh

Lôi Dĩnh nghe xong lời nàng, sững sờ 1 chút, ko ngờ tới hắn đã tìm

nàng suốt bả năm, nếu tìm ba năm ko ra , thì tại sao trong buổi dạ tiệc

nàng lại chạm mặt với hắn? Cẩn thận chấp nối sự kiện trong đầu , cuối

cùng hình ảnh cũng dừng lại cái cảnh nàng cùng Tiêu Ngự Phi gặp mặt ,

nàng và hắn có nói chuyện nàng và Cung Thần Hạo chạm mặt , nhưng hắn lại ko kinh ngạc , chẳng lẽ là hắn nói cho Cung Thần Hạo sao?

“Tiểu Dĩnh, tiểu Dĩnh…………..”

Lôi Dĩnh trở về thực tại, nhìn đôi tay vẫy vẫy trước mặt “Chuyện gì?”

“NGươi suy nghĩ cái gì vậy? Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa,

chúng ta nói chuyện vui vẻ 1 chút, tiểu bảo bối nhà ngươi bao nhiêu

tuổi rồi?” Tô Kahi3 Nhân cười thu tay

“Nửa tháng nữa sẽ là hai tuổi rưỡi , đúng rồi, ta vẫn chưa biết ,

tiểu bảo bối của ngươi là con trai hay con gái?” Lôi Dĩnh hỏi ngược lại, đề tài lập tức chuyển thành chuyện con cái, ko khí cũng lập tức dịu đi

“Là con trai, rất nghịch ngợm , lại bướng bĩnh , lớn hơn con ngươi

năm tháng, tiểu công chúa nhà người hắn là rất nghe lời phải ko?” Tô

Khải Nhân nói, tuy rằng con trai có chút nghịch ngợm, nhưng gương mặt

của nàng vẫn lộ ý cười

“Cũng được , có đôi chút nghịch ngợm , có điều nó vẫn còn nhỏ! Hoạt

bát 1 chút mới đáng yêu!” Lôi Dĩnh cười nói , nhớ tới tiểu công chủa của nàng, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu

Hai người nói nói cười bàn luận về đề tài con cái hàn huyên đến giữa

trưa, có đôi khi Lôi Dĩnh lẳng lặng nghe Khải Nhân giảng giải những

điều thú vị trong cuộc sống của “nàng” (Khải Nhân) , nhưng mỗi lần nghe

đều bị nàng chọc cho buồn cười, hai người đã ước hẹn , buổi gặp mặt lần

sau sẽ mang con đ