
àng rất đau, thứ nàng
muốn ko phải là loại cảm tình “em gái” này, mà là tình cảm nam nữ, . Chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng làm sao có thể buông tay, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt nàng càng trào ra
Tống Trân nhìn vẻ mặt đầy lệ của Úc Tiêm Nhân, lửa giận càng lúc càng vượn, nàng đứng thẳng người, đối với con của mình nói “Tiêm Nhân yêu
con nhiều năm như vậy, con ko cảm nhận được sao? Còn nữa, người phụ nữ
kia rốt cuộc có chỗ nào tốt , ngay cả môt góc của Tiêm Nhân nó cũng ko
bằng”
“Mẹ , mẹ rốt cuộc có biết con của mẹ muốn gì hay ko? Xin mẹ đừng can
thiệp vào cuộc sống của con, lựa chọn của con” Minh Thiên Mạch thật ko
biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với mẹ mình
Tống Trân trừng lớn đôi mắt nhìn đứa con trai này của mình, nó vẫn
còn là con nàng sao? Thằng con khó trị này là con trai nàng sao? Thằng
con đang cùng nàng tranh cãi là con trai nàng sao? Muốn nàng đừng can
thiệp vào cuộc sống của nó sao? Thật buồn cười, nàng là người giao cho
nó sinh mệnh, sao nó có thể đưa ra yêu cầu như vậy
“Thiên Mạch ca, anh đừng nói những lời tổn thương bác gái, nếu Tiêm
Nhân đã làm gì ko tốt, anh ko thích, có thể nói để Tiêm Nhân sửa lại” Úc Tiêm Nhân đứng dậy đỡ lấy thân thể run nhè nhẹ của Tống Trân, giọng nói có chút nghẹn ngào
Minh Thiên Mạch nhìn mẹ, biết chính mình đã quá lời , nói năng cũng có chút nặng “Mẹ, xin lỗi”
“Nếu con còn cố ý kết hôn với người đàn bà kia, vậy con cũng sẽ ko
còn là con ta” Tống Trân ngoan độc nói, bất cứ giá nào nàng cũng ko nhận mặt người phụ nữ kia, trừ phi nàng chết
“Mẹ………..” Sự tình càng tiến triển càng thoát ly khỏi cái cục diện mà hắn muốn, tất cả mọi chuyện đều rối loạn, hắn cũng rối loạn
“Thiên Mạch ca, anh đi trước đi, bác gái ở đây, đã có em chăm sóc” Úc Tiêm nhân thấy bầu ko khí căng thẳng, liền lên tiếng làm dịu lại bầu ko khí, nàng tin rằng, một ngày nào đó Thiên Mạch ca sẽ thấy được sự cố
gắng của nàng , đều là lỗi của người đàn bà kia, nếu như nàng ko xuất
hiện, thì Thiên Mạch ca cũng sẽ ko như thế này, suy cho cùng tất cả đều
là lỗi của người phụ nữ đó
Minh Thiên Mạch thấy nàng nói vậy, cùng tìm được cái bậc thang để leo xuống, liền theo lời nàng nói “Cảm ơn em, Tiêm Nhân, anh về công ty
trước” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, con người luôn luôn ôn hòa
như hắn, hôm nay đã có chút gấp gáp, hắn ko nên phát hỏa với mẹ ruột của mình, giọng điệu cũng có chút quá đáng rồi
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Úc Tiêm Nhân càng chìm sâu vào suy nghĩ
của mình, nàng nhất định sẽ cướp lại những thứ thuộc về nàng, người đàn
bà kia căn bản vốn ko xứng với hắn, hơn nữa bác gái đối với ả lại vô
cùng chán ghét, cơ hội của nàng rõ ràng là lớn hơn nhiều, cho nên , Úc
Tiêm Nhân, mày phải cố lên, mày phải đánh bại con ả kia!
________________________
Lôi DĨnh nắm bàn tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên đứng trong phòng khách
ngôi nhà cũ của Cung gia, chống lại ba đôi mắt vừa kích động , vừa khiếp sợ, lại vừa vui sướng, bọn họ đều đứng thẳng người nhìn mẹ con các
nàng, ko lên tiếng, chỉ nhìn nhau
“Mẹ…………” Lôi Tử Huyên kéo kéo ống tay áo mẹ, khó hiểu hỏi “Mẹ, tại
sao họ lại nhìn chúng ta?” Nó ko rõ tại sao 3 người họ lại nhìn mẹ con
nó, là y phục của nó mặc quá khó coi, hay trên mặt nó có in lại vết bẩn?
“Bởi vì bọn họ là ông bà nội và ông cố của Tiểu Huyên Huyên a! Do
chưa từng gặp qua con, cho nên mới nhìn con lâu như vậy! Ngoan, chào
người lớn đi con, tiểu Huyên Huyên là bé ngoan đúng ko?” Lôi Dĩnh thì
thầm bên tai nó
Lôi Tử Huyên cười ngọt ngào ngẩng đầu lên , mặt hướng về ba người,
vui vẻ kêu lên “Thưa ông cố, thưa ông nội, thưa bà nội………..con là tiểu
Huyên Huyên lần đầu gặp mặt, xin quan tâm con nhiều hơn…………”
Từ khi các nàng vừa bước chân vào cửa, tầm mắt của Liễu Tình đã rơi
vào thân thể nhỏ bé của nó, đúng là một đứa bé đáng yêu, giống Lôi Dĩnh
như hai giọt nước , hơn nữa vừa rồi nó còn gọi nàng là bà nội, giọng nói con nít dịu dàng, nghe thật thoải mái
Cung Tề Hân ba năm nay ko nhìn thấy con dâu, cũng rất cảm động , con
dâu hiện tại tuy bộ dạng ko thay đổi nhiều nhưng đã bớt đi nét trẻ con
khi xưa, hơn nữa lại có vẻ trưởng thành hơn, còn tiểu quỷ kia , cũng
thật sự rất đáng yêu, miệng lưỡi thật ngọt, hắn ko thích cũng khó
Cung Thủ Hằng mắt già ràn rụa lệ, ko ngờ tới hắn còn cơ hội nhìn thấy các nàng, tìm kiếm hơn ba năm, hắn cũng gần như đáng mất hi vọng, nhưng hiện tại đã tốt rồi, nàng đã trở lại còn mang theo tiểu bảo bối đáng
yêu kia trở về, rất hợp với tâm ý của hắn, tiểu tử ngốc kia cuối cùng
cũng làm được một chuyện ra hồn
“Ông, ba mẹ!” Lôi Dĩnh kêu lên, lệt bất giác chảy xuống, nhìn qua bọn họ đã trở nên già hơn rất nhiều, đặc biệt là ông, nàng có chút áy náy
với người
“Tốt………tốt…………trở về là tốt rồi, tiểu Huyên Huyên đến đây, đến với
ông cố này” Hắn tay trái chống gậy, tay phải lại vẫy vẫy tiểu Huyên
Huyên
Lôi Tử Huyên ngước đầu nhìn Lôi Dĩnh, như đang hỏi ý kiến của nàng
“Đi đi!” Lôi Dĩnh cười cười, hôm qua nó còn giống khỉ con, hôm nay lại
im lặng ko ít
Lôi Tử Huyên vui vẻ chạy đến trước mặt Cung Thủ Hằng, tầm mắt đánh
giá hắn , m