
kẻo ngã, ngồi xuống” Lôi Dĩnh nói với Lôi Tử Huyên, nhảy như vậy rất dễ ngã
“A! ” Lôi Tử Huyên nghe lời ngồi xuống, nhưng lập tức lại trượt xuống sô pha, nhìn nhìn mọi nơi xung quanh
“Chuyện chúng ta về nước, ba mẹ và ông có biết ko?” Lôi Dĩnh xoay người hỏi hắn
“Anh vẫn chưa nói với họ” Cung Thần Hạo cởi áo khoác, móc lên giá áo nói
“Như vậy sao? Ngày mai em muốn mang Huyên Huyên đi gặp ông ” Lôi Dĩnh hỏi ý kiến của hắn
“Có thể” Cung Thần Hạo ko phản đối, có ba mẹ và ông giúp sức, 3 tháng sau, nàng sẽ càng khó rời đi
Cung Thần Hạo giúp nàng mang hành lý vào phòng ngủ, rồi đặt hành lý
vào bên trong, sau đó cầm một ít đồ đạc mình muốn mặc bước vào phòng tắm “Em và Huyên Huyên ngủ ở phòng ngủ, anh ngủ ở phòng khách” Nói xong hắn liền lướt qua nàng, đi đến phòng khách
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời đã quên mất mình nên làm gì,
mãi cho đến khi Lôi Tử Huyên kéo kéo tay áo của nàng, nàng mới hồi phục
tinh thần trở lại “Làm sao vậy” Lôi Dĩnh ngồi xổm xuống hỏi
“Mẹ………..tiểu Huyên Huyên muốn đi đi………………” Lôi Tử Huyên quyện hai chân lại, sắc mặt có chút gấp gáp
“Mẹ mang con vào toi lét!” Kéo bàn tay nhỏ bé của nó, đi vào phòng
ngủ, nàng chỉ vào nhà tắm nói “Nè! Bên phải là toa let, vào đi thôi! Có
muốn mẹ giúp con ko?”
“Ko cần! Tiểu Huyên Huyên có thể tự mình làm nha………….” Lôi Tử Huyên ngước đầu nói
“Được rồi!” Lôi Dĩnh cười gật đầu, tiểu Huyên Huyên tuy chỉ mới hai tuổi rưỡi, nhưng có rất nhiều chuyện nó muốn tự mình làm
Cốc, cốc…..
“Buổi tối chúng ta đi ăn ở bên ngoài đi?” Thay xong quần áo Cung Thần Hạo nhẹ nhàng gõ cửa nói
“Anh thấy sao thì làm vậy!” Lôi Dĩnh xoay người nói
“Anh đi đặt bàn” Nói xong, hắn lại xoay người rời đi, bây giờ hắn ko được quá vội vã, phải làm từ từ từng bước
Lôi Dĩnh ngồi trước giường, ko biết mình làm ra cái quyết định này
rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng mà hiện tại nàng đã về nước, cho nên
nàng ko thể lùi bước nữa
“Mẹ……………..”
Trong phòng tắm truyền ra tiếng kếu cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng,
đứng dậy đi vào phòng tắm, Lôi Dĩnh nhìn nó khẩn trương hỏi “Làm sao
vậy?”
“Muốn rửa tay, nhưng mà tiểu Huyên Huyên với ko tới” vóc người Lôi Tử Huyên so với lavabo còn kém một chút, đương nhiên nó sẽ ko thể với đến
vòi nước rồi
“A………..mẹ sẽ ẵm tiểu Huyên Huyên lên cao 1 chút” Lôi Dĩnh xoay vòi nước ấm nói
“Dạ” Lôi Tử Huyên gật gật đầu
Lôi Dĩnh cười ẵm nàng lên, giúp nàng rửa cái tay bé nhỏ, con bé này, có đôi khi rất ngoan ngoãn nhưng có lúc cũng rất phiền…
Phía sau hoa viên Minh gia, Tống Trân và Úc Tiêm Nhi nhàn nhã uống
trà chiều, hình ảnh rất hòa hợp, Minh Thiên Mạch đi nhanh về phía các
nàng
“Thiên Mạch ca, anh đã đến rồi” Úc Tiêm Nhi ngượng ngùng cúi đầu,
khuôn mặt hơi ửng hồng, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều như vậy
“Mẹ, con có chuyện muốn cùng nói với mẹ” Tầm mắt Minh Thiên Mạch dừng lại trên người của Tống Trân, ko để ý đến lời nói của Úc Tiêm Nhân
“Tiêm Nhân ko phải người ngoài, con nói ở chỗ này đi, còn nữa, ko
phải lúc này con hẳn là nên ở công ty hay sao? Hôm nay sao lại về sớm?”
Tống Trân hơi nhíu mày, con trai ko để ý đến Tiêm Nhân, điều này làm cho nàng rất bực
“Mẹ tìm Tiểu Dĩnh có đúng ko?” Minh Thiên Mạch hỏi thẳng
Tống Trân sắc mặt căng thẳng, giương mắt nhìn vẻ sắc lạnh trên gương mặt Minh Thiên Mạch “Con trở về là muốn hỏi chuyện này?”
“Mẹ và cô ấy đã nói những chuyện gì?” Minh Thiên Mạch trầm giọng hỏi
“Con dám nói với mẹ bằng cái giọng đó sao? Ta dù sao cũng là mẹ con,
ta tìm tới cô ta , vậy thì sao, cái loại phụ nử ấy vốn ko thích hợp với
con, ta chỉ muốn cho nàng hiểu chuyện, tự nguyện rời đi” Tống Trân cầm
tách cà phê trên tay đặt lên bàn, giọng điệu cứng rắn
Úc Tiêm Nhân vẻ mặt đông cứng, nhưng vẫn miễn cưởng cười trừ, nàng
dịu dàng đối với Tống Trân nói “Bác gái, Thiên Mạch chỉ là nhất thời nói nặng, bác đừng để bụng” Nàng nhẹ tay xoa xoa sống lưng Tống Trân, nhân
cơ hội này làm cho Tống Trân hài lòng
Tống Trân phủ tay lên tay Úc Tiêm Nhân cười nói “Vẫn là Tiêm Nhân tri kỉ, ko giống ai kia, chỉ biết làm ta tức giận ” Nói xong nàng liền
hướng Minh Thiên Mạch trừng mắt 1 cái
“Mẹ, mẹ làm cho con thật thất vọng” Minh Thiên Mạch lạnh giọng nọi,
chẳng qua là nàng chưa từng tiếp xúc qua Lôi Dĩnh , nếu đã từng tiếp xúc hắn cũng muốn mẹ sẽ thích Tiểu Dĩnh, nhưng cơ hội này đã hoàn toàn bị
mất
“Là con khiến cho mẹ thất vọng, Tiên Nhân rất tốt! Tại sao con lại
tìm đến người phụ nữ đã kết hôn và có con riêng kia, nàng có cái gì tốt? Con phải hiểu được, người làm mẹ này làm tất cả mọi chuyện đều là vì
con” Tống Trân tận tình khuyên bảo nói, người đàn bà kia ko xứng đáng
với con trai của nàng
“Mẹ ko được chửi bới nàng như vậy, đã từng kết hôn qua thì sao, có
con riêng thì thế nào, nàng là người phụ nữ duy nhất mà con trai mẹ yêu, con chỉ xem Tiêm Nhân như em gái, con ko thể yêu thương nàng, cho nên
mẹ chết tâm đi, con sẽ ko cùng nàng kết hôn ” Minh Thiên Mạch nhìn Tống
Trân , tức giận nói
“Thiên Mạch ca………” Khóe mắt Úc Tiêm Nhân ngân ngấn nước mắt, nàng ai
oán nhìn hắn, lời nói của hắn đã làm cho tâm can n