
không quen, trừ mối
quan hệ với Trình Tranh thì giữa hai người bọn họ, xã giao kiểu gật đầu chào
cũng chẳng đến.
“ Chị… cũng thắp Trường Minh đăng à? Nguyện ước điều gì hay sao?”, Trịnh Hiểu
Đồng ngó Tô Vận Cẩm hỏi.
Tô Vận Cẩm cười cười, không đáp lời.
“ Thắp cho ai thế?” Thực ra câu hỏi này có phần đường đột, thế nhưng bản thân
Trịnh Hiểu Đồng cảm thấy cô chỉ là rất muốn biết, thế nên hỏi thẳng luôn.
“ Cho một người thân, một người thân đã mất.” Tô Vận Cẩm dứt khoát quay phắt
người lại, muốn xem xem Hiểu Đồng rốt cuộc muốn nói với mình điều gì.
“ Ồ….”, cô ta dường như không ngờ đến câu trả lời như thế này, trên mặt lộ nét
ảo não. “ Trình Tranh cũng có một đĩa đèn, anh ấy nói là thắp cho một tâm
nguyện, thế nhưng tôi cũng không biết là gì, chị có biết không?”.
Tô Vận Cẩm không nén nổi lại dò xét người con gái rụt rè kia, hoá ra cô ta cũng
đã biết rõ.
“ Xin lỗi, tôi không biết. Cô thứ lỗi, nếu không có việc gì, tôi đi trước đây.”
Cô không có ý định dính dáng chút gì với Trịnh Hiểu Đồng.
“ Đợi đã”, Trịnh Hiểu Đồng lập cập níu lấy tay áo Tô Vận Cẩm. “ Có thể nói cho
tôi biết, Trình Tranh bây giờ ở đâu không?”
Cô ta hỏi Tô Vận Cẩm, Trình Tranh ở đâu? Tô Vận Cẩm hồ hoặc. “ Cô là bạn gái
của anh ta, thế mà lại hỏi tôi anh ta ở đâu?”
“ Tôi cho là chị sẽ biết.”
“ Xin lỗi.”
Đây đúng là một cuộc đối thoại kỳ quặc.
Lúc Tô Vận Cẩm dợm bước rời đi lần nữa, Trịnh Hiểu Đồng ở phía sau lưng nói
theo một câu không đầu không cuối, “ Chỉ là tôi dìu anh ấy bước qua khoảng thời
gian đau lòng nhất mà thôi.”
Thế nhưng Tô Vận Cẩm đã hiểu, cô đáp lại ánh mắt trong veo như thiên sứ của
Trịnh Hiểu Đồng. Thiên sứ cũng có dục vọng, cũng có một người không thể nào từ
bỏ.
“ Khi ở bên anh ấy, cô có vui không?” Tô Vận Cẩm hỏi.
“ Có.” Cô gật đầu thật thà.
“ Cô giúp anh ấy vượt qua nỗi đau, trong quá trình ấy, cô thu lại được niềm
vui, đấy chẳng phải việc rất công bằng hay sao?”
Trịnh Hiểu Đồng nhất thời không hiểu câu nói của cô, chỉ một mực kiên trì nhìn
Tô Vận Cẩm, “Thế nhưng, chị làm anh ấy đau lòng.”
Tô Vận Cẩm mím chặt môi, “ Tôi chẳng hứng thú gì việc giữa Trình Tranh với cô,
tương tự, việc giữa tôi và anh ấy, không liên quan gì đến cô hết… Tạm biệt”. Cô
gỡ bàn tay của Trịnh Hiểu Đồng đang bám vào áo mình, rảo chân bước đi, không
thèm nhìn đến ánh mắt ngơ ngác của cô ta.
“ Trường Minh Đăng này….. Trình Tranh cũng có một đĩa đèn, anh ấy nói là thắp
cho một tâm nguyện, thế nhưng tôi cũng không biết là gì, chị có biết không?”.
Cô không biết.
Tô Vận Cẩm lái xe được nửa chặng đường về, đột nhiên ngoặt vô lăng quay đầu xe,
lấy hết tốc lực phóng xe quay trở lại chùa Lục Dung.
Lúc quay lại chùa, Trịnh Hiểu Đồng đã không còn ở đó. Thế nhưng tâm tư của Tô
Vận Cẩm không đặt vào cô ta, cô chạy ngay đến trước Quan Âm các, người thắp
hương cầu nguyện ở đó đông nườm nượp, nhưng cô dường như quay trở lại ngày mùa
hạ của tám năm về trước, sân chùa vắng ngơ vắng ngắt, cô, Trình Tranh và cả
Thẩm Cư An đã từng ở nơi này, quỳ trước Phật thầm đưa lời nguyện ước.
Không sai, chính là chỗ này. Trên hương án bày không ít sổ công đức, cô lần đầu
giở từng cuốn từng cuốn ngược về trước, nào đâu thấy thứ xưa cũ của tám năm về
trước. Vừa hay có nhà sư đi qua, Tô Vận Cẩm bước lên, hỏi thăm nhà sư, tăng
nhân trẻ tuổi lắc lắc đầu. Tô Vận Cẩm cuống lên, chắp tay vào, nhét thêm không
ít hương hoả, tăng nhận mới đi ra hậu viên. Khoảng mười phút sau, một hoà
thượng cao tuổi hơn bê một chồng sổ dày cộp bước ra.
Tô Vận Cẩm đỡ lấy, không để ý đến bụi bặm bám đầu những cuốn sổ công đức cũ kỹ
bao năm, nhanh chóng tìm lại những ghi chép hồi tám năm trước, sau đó tỉ mẩn dò
về trước. Cuối cùng, cô đã tìm thấy bút tích của chính mình, bên trên chỉ có
bốn chữ : Cuộc đời yên ổn. Và ở phía sau ước nguyện của cô, là một bút tích
cứng cáp, đây chính là thứ cô cần tìm.
Bút tích ấy chỉ viết vỏn vẹn hai chữ giản đơn: Vận
Cẩm.
Tô Vận Cẩm khép sổ công đức lại, chập chạp duỗi thẳng lưng, trong chùa vang đến
tiếng khánh chuông văng vẳng như gần như xa, cô ngắm nhìn Quan Thế Âm muôn đời
đượm nét bi sầu, khẽ thốt một tiếng chẳng biết là thở than hay thương khóc, rồi
nhắm mắt lại.
Hôm sau đi làm, Lục Lộ lén lén lút lút mò vào phòng
làm việc của Tô Vận Cẩm, rụt rè chuyển cho cô một thứ, Tô Vận Cẩm mở xem, hoá
ra là đơn xin thôi việc. Cô đặt lá đơn lên bàn, nhìn cô nàng Lục Lộ đang đeo
cặp kính đen, con nhóc này, không có chút cư xử bình thường nào để người ta
chấp nhận được.
“ Chắc có lý do gì đấy chứ?” Tô Vận Cẩm nhìn cô nàng.
“ Ha ha, nói ra chỉ e làm chị sợ, em đây từ nhỏ đã quyết chí phải chu du toàn
thế giới, ngắm hết lượt các chàng đẹp trai, chẳng giấu gì chị, từ hồi sáu tuổi
em đã bắt đầu dành dụm tiền, đến lúc phát lương tháng trước, cuối cùng cũng đã
góp đủ số tiền lên đường, bây giờ không đi, đợi đến lúc nào nữa?”
Lục Lộ bật ra tiếng cười đắc chí.
Tô Vận Cẩm nhìn cô nhỏ, “ Cứ cho là đi chu du thế giới ngắm trai đẹp đi, cũng
không cần lúc nào cũng lăm lăm kính đen chứ?”
“ Cái này đúng là chị không hiể