
u, đâu là gì chứ? Tạp chí thời trang số mới nhất
tích cực quảng bá cái…. Ơ này…”
Tô Vận Cẩm chẳng lòng nào nghe những lời huyên thuyên của cô nàng, nhổm người
lên, trong lúc cô nàng không kịp phòng bị đã gỡ cái kinh xuống, Lục Lộ định lấy
tay che đi, nhưng đã không kịp nữa.
Dưới lớp kính, khoé mắt Lục Lộ là vết tím bầm rõ rệt.
“ Thế này là thế nào?”, Tô Vận Cẩm kinh ngạc.
“ Hì hì, cái việc mất mặt này cũng bị chị phát hiện ra mất rồi, tối qua tắm bị
ngã ấy mà”, Lục Lộ cười đáp.
Tô Vận Cẩm bất chấp chống cự của cô nàng, nhẹ nhàng níu lấy chiếc áo len cao cổ
của Lục Lộ, thở hắt một tiếng, sau đó nhanh chóng đóng hết các cửa chớp trong
phòng làm việc, lôi Lục Lộ ra một góc, lúc tóm chặt cánh tay Lục Lộ, nghe thấy
tiếng cô nàng xuýt xoa nén đau. Lúc này Lục Lộ không giằng giãy gì nữa, để mặc
Tô Vận Cẩm cuộc chiếc áo lên ôm sát người. Dù cho Tô Vận Cẩm đã có chuẩn bị tâm
lý từ trước, nhìn thấy cảnh trước mắt, vẫn kinh hoảng đến ngưng cả thở. Trên
thân mình trẻ trung trắng trẻo của Lục Lộ chằng chịt những vết thương, bầm tụ
lớn nhỏ, có một vài là dấu vết rất cũ, nhưng đa phần là vết mới. Từ những
thương tích ấy mà nhìn, không có cái nào là không phải bầm tụ vì cào cấu, vết
răng hay đánh đập do người gây ra, những thương tích ấy thậm chí còn từ ngực
kéo dài xuống lớp da phía dưới quần lót. Những vết thương đáng sợ nổi bật trên
làn da nõn nà như hoa, đượm vẻ quái dị khó nói thành lời.
“ Đây mà là ngã bị thương à?... Là ai? Nói chị nghe, Lục Lộ.” Nhìn con người
trước nay cô vẫn coi là em gái ngay trước mắt, lòng dạ Tô Vận Cẩm nhói đau.
Lục Lộ nhẹ nhàng buông áo xuống, “ Đừng hỏi, chị Tô, em van chị đấy.” Cuối cùng
cô nàng đã không cười được nữa.
Tô Vận Cẩm thu tay lại, “ Đến nước này mà em vẫn không chịu nói? Rốt cuộc là ai
mà biến thái đến thế… Lẽ nào…. là Lục Sênh?”. Cô thốt nhiên nhớ lại ánh mắt sợ
hãi của Lục Lộ buổi tối hôm ấy ở Tả Ngườiạn lúc trông thấy Lục Sênh.
Thấy ánh mắt Lục Lộ cụp lại, cô biết mình đã đoán đúng. Tô Vận Cẩm nghĩ đến Lục
Sênh mà thi thoảng cô vẫn gặp trong những buổi họp xã giao hay trên các phương
tiện truyền thong, người đàn ông lịch thiệp nho nhã như thế, không ngườiờ lại
chẳng khác gì loài cầm thú.
“ Hắn ta có còn là con người không? Đi, đi với chị.” Tô Vận Cẩm đeo lại đôi
kính đen lên mặt Lục Lộ, tóm lấy cô nàng đi thẳng ra ngoài.
“ Đi đâu ạ?”, Lục Lộ giãy giụa.
“ Đi bệnh viện, đi báo công an.” Tô Vận Cẩm vốn không phải là người dễ kích
động, vậy mà cô cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chẹn cứng lại đến nhói đau.
Lục Lộ cuối cùng cũng giãy ra khỏi cô, “ Không ích gì đâu, chị Tô. Chị để mặc
em, vết thương của em đã từng chữa trị rồi, còn ông ta, ông ta bị thương cũng
chẳng nhẹ hơn em đâu. Nếu chị muốn tốt cho em, thì cứ giả vờ không biết gì được
không?”
Tô Vận Cẩm nhìn cô bé, đây chính là Lục Lộ, là Lục Lộ mà trước nay cô vẫn ngỡ
rằng tươi vui hạnh phúc nhất.
Lục Lộ đi rồi. Tô Vận Cẩm thất thần ngồi thừ trong phòng làm việc, không lâu
sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô thốt nhiên giật thót mình, không phải
điện thoại của công ty.
Tô Vận Cẩm bắt máy di động, bên kia chỉ nói chưa đến ba phút, dập máy rồi, cô
còn ngồi tại chỗ hồi lâu, không động đậy.
Lúc bừng tỉnh lại, Tô Vận Cẩm chạy một mạch đến phòng nhân sự, rồi đến chỗ Từ
Chí Hằng để làm thủ tục. Sau đợt nghỉ ốm hồi bốn năm về trước, cô chưa từng xin
nghỉ lễ nghỉ tết gì thêm, thế nên Từ Chí Hằng rất thoải mái cho cô luôn mười
lăm ngày nghỉ. Ngay trước lúc cô rời khỏi phòng làm việc của anh, Từ Chí Hằng
hỏi một câu: “ Vận Cẩm à, không sao chứ, nếu có gì cần giúp đỡ thì em cứ nói.”
Tô Vận Cẩm vịn vào tay nắm cửa gượng cười, “ Cảm ơn đợt nghỉ anh đã chuẩn y cho
em”.
Ngồi trên máy bay cả đêm, gấp gáp về đến huyện nhà thì đã khuya khoắt lắm rồi,
Tô Vận Cẩm xuống máy bay xong là lập tức lao đến bệnh viện tỉnh. Ở trước phòng
bệnh, cô trông thấy ng bố dượng vừa qua một đêm đã già sọm.
“ Vận Cẩm, con về rồi….” Người đàn ông đã quá ngũ tuần oà khóc nức nở.
“ Sao rồi ạ?” Cô cơ hồ không còn nhận ra giọng nói của mình nữa.
“ Bác sĩ nói lần này tái phát, tế bào ung thư đã lan sang các cơ quan khác,
giai đoạn cuối, hoá liệu đã chẳng còn ích gì nữa rồi.”
Thực ra cô đã sớm đoán ra, mấy năm trở lại đây, sức khỏe của mẹ cứ luôn thất
thường, bất ổn. Tô Vận Cẩm vẫn thường xuyên khuyên nhủ mẹ đến bệnh viện kiểm
tra lại, nhưng mẹ cô nói, bà không dám đi bệnh viện, sợ là chưa bị bệnh quật
ngã đã bị bệnh doạ cho suy sụp rồi, chi bằng không biết gì là hơn, sống thêm
được một ngày là vui rồi. Có lẽ, trong lòng mẹ sớm đã biết rõ tình trạng của
bản thân mình.
Tô Vận Cẩm đẩy cửa bước vào, tay của cô với tay nắm cửa kim loại lạnh toát hệt
như nhau.
Giá mà có người có thể nói với cô, thực ra cô đã bước vào nhầm phòng bệnh.
Người đàn bà với mái tóc bạc trắng hình dong khô kiệt ở trước mắt cô là ai chứ,
có phải là ng mẹ đã từng xinh đẹp nhường ấy của cô không? Tô Vận Cẩm ngồi xuống
cạnh giường, nghiến chặt đôi môi run rẩy không cho phép mình bật khóc.
“ Mẹ ơi….”, cô