Snack's 1967
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323985

Bình chọn: 9.5.00/10/398 lượt.

ra Tô Vận Cẩm, có lẽ bởi hầu hết mọi người đều

khom người quỳ bái, chỉ mình Tô Vận Cẩm là đứng, cũng có lẽ bởi một con người

không mấy nhạy cảm như cô giữa đám đông lại rất dễ dàng nhận ra một vài bóng

dáng khiến cô phải để tâm. Thế là Trịnh Hiểu Đồng chẳng suy tính gì nữa, thẳng

bước lại gần.

Cô đứng sau lưng Tô Vận Cẩm không xa, cứ thế ngơ ngẩn nhìn, người qua kẻ lại

đông quá, Tô Vận Cẩm không hề chú ý đến cô.

Dáng Tô Vận Cẩm mỏng manh lắm, lưng duỗi rất thẳng. Đứng một bên nhìn chéo

sang. Tô Vận Cẩm có khuôn mặt nghiêng trắng ngần thanh tý cùng chiếc cổ cao

xinh đẹp, đây chính là con người mà Trình Tranh vẫn yêu từ thuở thiếu niên.

Trịnh Hiểu Đồng phản ứng không nhanh, lối nghĩ cũng đơn thuần giản dị, nhưng cô

không phải con ngốc. Bữa cơm hôm ấy, sau khi Tô Vận Cẩm theo đôi Lục Lộ vội vã

ra về, Trình Tranh bắt đầu ngơ ngẩn mất hồn, hệt như hầu hết thời gian anh ở

bên cạnh cô. Anh đưa cô về nhà rồi, cô còn ngồi trên xích đu đưa đẩy hồi lâu,

thốt nhiên hiểu ra, anh đã tìm thấy người con gái khiến anh nằng nặc đòi học cờ

vây, thế mà lúc đánh cờ lại rầu rĩ thất thần.

Buồn bã, hay là không ngờ? Lúc ấy trong lòng cô rất hoang mang, có lẽ tình yêu

của cô vẫn luôn chậm mất nửa nhịp. Cũng hệt như Trình Tranh khi xưa đột ngột

bảo cô: Có muốn làm bạn gái của anh không? Phản ứng của cô chỉ là “ mắt sững

miệng đơ.”

Trịnh Hiểu Đồng yêu Trình Tranh, không chỉ bởi vì con mắt xanh mà bố cô dành

cho anh, có lẽ vì những người bản chất giản đơn dễ bị người kia thu hút. Lúc

Trình Tranh nhoẻn cười, cô cảm thấy đất trời của mình bừng sáng, khi anh nghĩ

ngợi riêng tư chẳng hé lời, đất trời của cô trở nên u ám. Khoảng thời gian

Trình Tranh đau khổ nhất, chính cô bầu bạn bên anh. Anh nói muốn học cờ vây,

vậy là cô dạy anh. Anh thông minh lắm, nắm bắt rất nhanh, cô từ chỗ nhường anh

năm quân hoá ra bại trận dưới tay anh. Cho dù thắng cờ, anh vẫn cứ trầm ngâm

trước bàn cờ, trong dáng vẻ ấy là nỗi bi thương cô không cách nào hiểu nổi .

Anh đang chờ đợi một người bản thân anh ngỡ là không thể đợi, thế nhưng cô

không ngại ở bên anh, bù đắp chỗ trống trong tim anh, chỉ cần anh lại tiếp tục

mỉm cười.

Hai người ở bên nhau, cũng có lúc tình ái trào dâng không nén nổi, có một bận

đêm khuya trong căn hộ của anh, anh đang chơi cờ trong cảnh trăng thanh gió

mát, cô nghiêng người đứng đằng sau anh, hơi thở phả vào cổ anh, anh lập tức

quay ngoắt người lại, khi ấy ánh đèn mờ ảo, anh nhìn cô với ánh mắt mơ hồ như

nằm mộng. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Trình Tranh đè ngã xuống chiếc

sofa ngay bên cạnh, tim cô cơ hồ muốn bật khỏi lồng ngực, dù cô có ngốc đến đâu

cũng biết rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô bằng lòng hứng chịu cơn kích động

lạ lung này, để mặc đôi môi cùng bàn tay anh sục sạo khắp thân mình.

Lúc xống áo đã cởi sạch, cô nghe thấy Trình Tranh rên rỉ một tiếng, “ Vận….”.

Cô sợ thót tim, vội hỏi: “ Anh choáng ở đây?” (Trong tiếng Trung, từ “ Vận”

đồng âm với từ “ choáng”, nên Hiểu Đồng hiểu lầm.)

Trình Tranh như thể bị màn sương mù bám lấy, run rẩy một hồi, anh dừng lại, đến

ánh mắt cũng trở nên xa lạ, hoàn toàn không thấy cơn ái tình cuống quýt vừa

rồi. Anh nhìn cô rất lâu, sau đó lại nhắm mắt điên cuồng hôn cô lần nữa, hôn

mãi hôn mãi, cuối cùng toàn thân bải hoải lăn ra khỏi người cô, cứ thế nhìn

trần nhà, bất lực thốt lên: “ Tại sao lại không được? Không thể thế được….”

Trịnh Hiểu Đồng thực ra rất muốn nói với anh, cô không bận tâm dến ham muốn xác

thịt, cô chỉ thích cảm giác được ở bên cạnh anh, cô quên mất khi ấy mình rốt

cuộc đã nói ra chưa, dáng vẻ của anh, cơ hồ chẳng nghe thấy điều gì cả.

Sau đó cô nhìn thấy có một chiếc mặt đá kỳ lạ, xuyên vào một sợi dây mảnh màu

bạc, phát ra thứ ánh sáng hệt như giọt lệ trên bờ ngực trần của anh.

Về sau, hai người họ chưa bao giờ có thêm

chút tiếp xúc cơ thể gần gũi nào như thế nữa.

Trình Tranh ở bên cô, tuy chẳng mấy nói năng, nhưng đối với cô rất tốt, cô

trước nay chưa bao giờ trông thấy anh ăn nói cay nghiệt như với Tô Vận Cẩm, có

lẽ, một mặt nào đấy ở anh, chỉ vì Tô Vận Cẩm mà tồn tại.

Trịnh Hiểu Đồng cứ nhìn Tô Vận Cẩm như thế, người dâng hương ở bên cạnh đã vãn

đi vài phần, thế nhưng Tô Vận Cẩm vẫn đứng nguyên ở đó. Trịnh Hiểu Đồng nhìn

thấy cô thắp một nén hương, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, tận đến lúc

hương cháy hết, mới như vừa tỉnh lại từ cơn mơ cắm vào bát hương.

Tô Vận Cẩm cắm hương vào bát, quay người lại đã thấy

Trịnh Hiểu Đồng đang nhìn trân trân, không nén nổi sửng sốt, “ Chào cô, cô cũng

đến dâng hương… một mình à?”

Trịnh Hiểu Đồng gật gật đầu, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra nên nói với Tô Vận Cẩm

điều gì.

Tô Vận Cẩm cười cười với cô ta, định đến đây là kết thúc cuộc gặp gỡ bất ngờ,

rồi cũng chuyển sang một bên quyên tiền dầu nến. Trịnh Hiểu Đồng ngần ngừ, rồi

cũng bước theo, tuy cô không biết phải nói gì cho phải, nhưng cô luôn cảm thấy

mình phải nói gì đó.

Cảm thấy Trịnh Hiểu Đồng vẫn bám theo sau mình, Tô Vận Cẩm có chút ngạc nhiên

nhìn cô ta: “ Có việc gì à?” Cô với Trịnh Hiểu Đồng thực ra