
ô. Nó cũng giống như tình yêu giữa bố mẹ
nó, đã đến, rồi cũng đã lỡ làng.
Thế mà bây giờ, khi chẳng có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cô lại đã nói ra
hết cả. Cô vẫn là một Tô Vận Cẩm luôn gắng sức để vẻ ngoài được bình thản,
nhưng lại dễ dàng bị Trình Tranh chọc giận. Trình Tranh từng nói cô không yêu
anh. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chẳng thế thoát mình ra khỏi câu nói ấy.
Tô Vận Cẩm không có cách nào dự tính trước phản ứng của Trình Tranh, nhưng cô
biết điều này nhất định sẽ làm anh bị thương, hơn nữa, một đòn trúng đích. Đây
chính là cái ác độc trong tim cô.
Lục Lộ nói đúng, chôn giấu một bí mật trong lòng là một việc khó chịu biết bao.
Giờ đây cô cuối cùng đã không còn bí mật nữa rồi, trong lòng một khoảng trống
rỗng cứ trải ra mênh mông vô tận.
Trình Tranh vẫn không nói gì, hồi lâu, Tô Vận Cẩm nghe thấy âm thanh gì như
tiếng nỉ non, cô quay đầu lại, trông thấy Trình Tranh ngòi trên mặt đất, mặt
vùi sâu trên đầu gối, khóc nức nở hệt như một đứa trẻ.
Anh trước đây chưa từng khóc trước mặt cô. Khi hai người còn ở với nhau, có một
lần, anh đá bong bị thương ở chân, xương cổ chân bị gẫy, đau đớn lắm. Tô Vận
Cẩm nửa đêm tỉnh giấc, trông thấy anh nhăn nhúm mặt mày, lấm tấm mồ hôi lạnh,
cô bèn nói với anh: “ Trình Tranh à, nếu mà đau quá thì cứ khóc đi anh, khóc ra
được sẽ dễ chịu hơn chút”. Anh cứng miệng bảo: “ Anh có phải đàn bà đâu, nam tử
hán đại trượng phu, làm sao mất mặt thế được.”
Anh là một kẻ hiếu thắng như vậy, thế nên, đến lúc tự mình nói ra hai chữ chia
tay, mắt trông cô rời đi, anh cũng không hề rơi nước mắt.
Trình Tranh vốn không thích trẻ con, đến tuổi này rồi mà anh vẫn khó lòng thực
sự cảm nhận thiên chức làm cha. Thế nhưng, khi Tô Vận Cẩm nói ra một thôi một hồi
như thế, nước mắt đã dội lên từ chính cõi lòng anh, đứa con mà anh và cô có với
nhau, kết tinh cốt nhục của hai người họ đã không còn nữa. Nếu nói là cảm giác
của khoảnh khắc chia tay ngày xưa cùng bốn năm chờ đợi là tuyệt vọng, vậy thì
giờ đây trong lòng anh chỉ còn đau thương tột bậc.
Tô Vận Cẩm bước đến cách anh hai bước, dừng chân lại. Cúi đầu xuống, lần đầu
tiên đứng ở góc độ này để nhìn đứa trẻ có tên Trình Tranh kia, cô ngược lại
chẳng hề có cảm giác muốn rơi lệ. Thật kỳ diệu, lúc trông thấy anh đau đớn, vết
thương âm ỉ trong tim cô dần dịu đi, hóa ra không chỉ có niềm vui mới cần phải
san sẻ, nỗi đau cũng cần phải chia sớt. Nỗi đau của cô chỉ anh mới có thể sẻ
chia, bởi vì trong đó có một nửa thuộc về anh.
Gặp lại nhau, cái trò ngông nghênh bất chấp của anh là vì cớ gì, thực ra trong
lòng Tô Vận Cẩm hiểu rõ, anh giả vờ khách sáo xa xôi cũng thế, ác độc châm chọc
cũng thế, thực ra anh vẫn yêu cô. Trình Tranh trước nay trước mắt cô đều trong
suốt, vui buồn đề rõ ràng dễ thấy. Cô sở dĩ lựa chọn né tránh, bởi vì trong
suốt bốn năm nay, cô dần dà đã phát hiện ra một thực tế, Trình Tranh vẫn không
hề chín chắn, thế nhưng cái tự ti bạc nhược cùng thói quen giấu giếm bản thân
của cô lẽ nào không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến hai người họ chia tay. Hai
người như cô và Trình Tranh, thực ra đều không biết các yêu người kia, nếu như
ngay từ đầu mỗi người bọn họ đều gặp được một ai đó khác, có khi đều đã tìm
thấy hạnh phúc cho riêng mình. Thế nhưng bọn họ lại cứ vướng vào nhau, mặt trái
trong tính cách mỗi người đều bị người kia thôi thúc đến mức bày hết ra chẳng
ngại ngần. Cô sợ sẽ sa vào vết xe đổ.
Giữa lúc ấy có mấy người hàng xóm quen biết lục tục hoặc bước vào hoặc đi ra
khỏi thang máy, nhìn thấy cảnh một đôi trai gái vốn không liên quan gì đến nhau
mà diễn trò quái gở thế này, đều nhất loạt thắc mắc mà rời đi. Tô Vận Cẩm trông
thấy Trình Tranh khóc mệt rồi, vùi mặt vào lòng bàn tay, không chịu ngẩng đầu
lên, cô đi lên trước một bước, vô thức chìa tay ra, hệt như ngày xưa muốn vịn
nhè vào bờ vai anh, tay khựng lại giữa không trung hồi lâu, cuối cùng vẫn rút
về, cô bấm vào nút thang đi lên.
Trình Tranh cảm thấy bước chân cô rời xa, đứng dậy phía sau lưng cô, mặt mũi
nhoè mờ nước mắt nói: “ Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói, tại sao em không
nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em
thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu
chứ?”
Thang máy chầm chậm khép lại, cũng che khuất luôn vẻ mặt của Tô Vận Cẩm. Cô ở
đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại.
Từ hôm ấy trở đi, Trình Tranh mất hút khỏi tầm mắt cô,
có lẽ anh đã dọn ra khỏi khu nhà này rồi. Cuộc sống của Tô Vận Cẩm khôi phục
lại trạng thái yên ổn, điều kỳ lạ là, không còn anh nữa, quan hệ giữa cô với
bác sĩ Ngô lại nhạt dần đi. Trong thời gian ấy, bác sĩ Ngô gọi điện hẹn gặp hai
lượt, cả hai lượt cô đều tìm cớ thoái thác, dần dà, cũng thưa nhặt liên hệ. Mạc
Úc Hoa nói đúng, chuyện nam nữa bây giờ cũng chỉ là như thế thôi, mọi người đều
bận rộn, không ai có thời gian để mà tiêu hao sức lực quá nhiều vào chuyện yêu
đương. Tình cảm cũng có giá cả, nếu giá thành cao mà lợi nhuận không xác định,
kiểu nhập nhằng thế này a