
đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn hộ lí đẩy thi hài mẹ phủ khăn trải trắng toát
đi xa dần, muốn đuổi theo, nhưng chân như thể có đá đeo. Cô vịn lấy thành ghế
dài chầm chậm ngồi xuống, nghe tiếng bánh xe đẩy càng lúc càng xa, cuối cùng
chẳng nghe thấy gì nữa…..
Cô cũng không biết mình đã giữ nguyên tư thế ấy bao
lâu nữa, trời dần hửng sáng, trong lúc ấy có người bước lại nói chuyện với cô,
thế nhưng rốt cuộc nói gì, cô không nghe thấy cũng chẳng nghĩ ra nổi, cô chỉ
muốn một mình co quắp ở đây, mãi mãi như thế.
Tận đến lúc có đôi bàn tay giữ chặt lấy vai cô, cô không ngoái đầu lại, chủ
nhân của đôi tay ấy không giống những người khác chỉ đợi chờ một chốc lát là
rời đi, mà quỳ xuống, ôm trọn thân người cô đang cuộn tròn lại vào lòng mình.
Cô vẫn nhớ vòng tay này. Cô để mặc con người ở phía sau cô chống đỡ lấy toàn bộ
sức nặng cơ thể mình, sau đó nghe thấy anh nói: “ Vận Cẩm, em khóc đi.”
Bốn năm rồi, cô chưa từng rơi lệ, đến cả lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ chính
miệng bảo với cô, đứa con không còn nữa, về sau cũng chẳng thể có lại nữa, cô
đã không khóc; suốt đêm suốt ngày chăm sóc mẹ, bất kể khó khăn đến đâu, cô cũng
cố kìm chặt nước mắt. Nhưng vì lẽ gì cô phải cứng cỏi, vì cớ gì cô phải một
thân một mình, cô chỉ cần một bờ vai chờ đợi đã lâu chìa ra cho cô được khóc
thoả thuê một trận.
Tô Vận Cẩm khổ sở quay đầu lại, vùi mặt vào cổ vào vai Trình Tranh, đầu tiên
chỉ là rấm rứt không ra tiếng, sau đó là gào khóc đến lạc giọng: “ Em không còn
mẹ nữa rồi, không còn bố, cũng không có con nữa, chẳng có gì hết, chỉ còn một
mình em thôi…. Những người em yêu thương sẽ đều rời xa hết!”
“ Anh thì không đâu”, Trình Tranh vỗ vỗ lưng cô. “ Tuy rằng anh không biết anh
có còn là người em yêu thương không nữa.”
Tô Vận Cẩm không đáp, chỉ nức nở khóc.
Tô Vận Cẩm nhọc nhằn đi giữa một sa mạc mênh mông, mặt trời chói chang thiêu
đốt cô như thể chỉ một giây nữa thôi cô sẽ hóa thành tro bụi, miệng khát cháy,
đầu đau nhức, cơ hồ không muốn bước tiếp, cô thà biến thành một bụi xương rồng
giữa cát sỏi. Thế nhưng phía trước thấp thoáng có cái gì đó đang kêu gọi cô, cô
chỉ đành mải miết đi tiếp, không dừng bước, rồi dần dần khô cạn….
--------------------------
“ Trình Tranh…. Cho em nước….” Trong cơn mơ cô vô thức nói ra lời này, rồi mới
dần dà tỉnh lại, ý thức khôi phục được một nửa thì cô bắt đầu cười méo mó, mấp
máy môi miệng khô nứt, trong lòng đau nhói từng cơn. Cô lại hồ đồ rồi, đã không
còn là những tháng ngày hai người đầu gối tay ấp khi xưa, làm gì còn con người
ở ngay bên cạnh thì thầm mang nước cho cô nữa? Có điều câu nói ấy buột khỏi
miệng cô tự nhiên quá đỗi, tự nhiên đến mức cô vẫn ngỡ rằng mở mắt ra anh vẫn
nằm ngay cạnh cô, chân kềnh càng ngang ngước gác lên người cô.
Đúng lúc cô chống lấy chiếc đầu váng vất, nặng trịch định bò dậy đi tìm nước,
một cốc nước lạnh đã đặt ngay vào tay cô chẳng chút dịu dàng.
“ Em đúng là giống hệt Từ Hi Thái Hậu, vừa ngủ dậy là đã biết nô dịch người ta
ngay rồi.” Lời lẽ điên khùng thế này ngoài anh ra thì không thể phát ra từ cái
miệng nào khác.
Tô Vận Cẩm nhìn anh vài giây, ý thức tựa như những thước phim quay chậm từ từ
hiện về trong ký ức. Đúng rồi, trong bệnh viện, cô và dượng vừa mới tiễn chân
mẹ đi. Hộ lý đẩy mẹ đi rồi, cô còn ngồi ở đấy mãi, sau đó anh tới, anh nói với
cô: “ Khóc đi, Vận Cẩm”. Hoá ra cô đã nép vào lòng anh mà khóc cho đến lúc
không còn sức mà khóc như thế đấy, nỗi đau buồn mất đi người thân yêu nhất lại
một lần nữa cuộn dâng trong tim.
Người đứng ở bên cạnh giường ấy bị cô nhìn chăm chăm, bất giác cảm thấy có phần
không thoải mái, “ Đầu óc em bị thiêu rụi rồi, nhìn…. nhìn anh làm… làm gì
thế.”
Tô Vận Cẩm vô tâm cười nhạo cái lắp bắp bất chợt của anh, nhìn quanh bốn phía
căn phòng, “ Đây là đâu thế?”
“ Nhà anh,” anh đáp không thể tự nhiên hơn.
“ Nhà nào của anh cơ?”, Tô Vận Cẩm hơi nhíu mày.
Trình Tranh nhìn lên trần nhà, “ Anh có phải là trẻ được nhận về nuôi đâu, anh
chỉ có một bố một mẹ, một cái nhà thôi.”
Phản ứng của Tô Vận Cẩm là ngay lập tức trở mình xuống khỏi giường, bất chấp
cơn bải hoải rã rời đang lan khắp người.
“ Nhà anh làm gì có ma, sao em phải sợ rúm ró thế?” Trình Tranh ấn cứng cô
xuống, không chút khách khí.
Tô Vận Cẩm thở dài, “ Em phải đến bệnh viện, mẹ vừa mới mất, còn một đống việc
đang đợi để thu xếp… Phải rồi… Dượng em đâu?”
“ Ngủ cả ngày trời rồi mới nhớ đến việc của mẹ, nếu có phải chờ đến lượt em
thật, thì cũng nhỡ nhàng hết cả rồi. Em cứ yên tâm đi, dượng đã giải quyết xong
xuôi hết thủ tục ở bệnh viện rồi, còn mẹ em…. Theo ý của dượng thì, trước hết
cứ điện táng ở đài hoá thân trên tỉnh đã, việc sau đấy thì cùng về huyện nhà em
rồi bàn bạc nốt.” Không biết có phải vì nghĩ đến tâm trạng hiện tại của cô hay
không, mà mấy câu sau anh nói đã dịu dàng đi nhiều.
Tô Vận Cẩm cúi đầu, hoá ra cô đã ngủ lâu đến thế. Vừa mới tỉnh giấc, mẹ đã vĩnh
viễn rời xa cô rồi. “ Bây giờ dượng em ở đâu?”, cô hỏi.
“ Dượng về trước rồi, em sốt cao liên miên, nằm nửa ngày ở bệnh viện, anh