The Soda Pop
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324253

Bình chọn: 7.00/10/425 lượt.

còn

vuơng trên tóc và mặt, cả người dần dà hổi trở lại từ sự việc vừa đột ngột xảy

ra. Cảnh này mới quen thuộc làm sao, cốc nước lạnh cô đã từng hắt vào Trình

Tranh, đến bây giờ đã báo ứng lên chính cô.

“Cách chào hỏi của Từ phu nhân quả nhiên khác người”.

Người đàn bà tự xưng Từ phu nhân kia nhếch mép dò xét Tô Vận Cẩm, giọng điẹu

thoắt cay nghiệt, “Trông cũng được đấy, không có vẻ gì là loại gái hạng ba, con

mắt của Từ Chí Hằng cũng có tiến bộ. Tôi bấy nay nghĩ mãi không ra, tại sao đàn

bà Đại lục các người có tí nhan sắc là đều ham hố làm lẽ người ta?”.

Rượu trên mặt Tô Vận Cẩm đã lau khô, cô gạt mớ tóc ướt đẫm dính bết ở trước

trán, cũng cười cười đáp lời: “Tôi bấy nay cũng luôn thắc mắc, tại sao đàn bà

trên đảo các người tuổi tác hơi cao một chút là chỉ có nước làm thức vợ bị

ruồng bỏ?”/

“Quá quắt!” Từ phu nhân không giữ nổi ve cười, đôi tay ngọc nuột nà đã bạt mạnh

sang.

Tô Vận Cẩm tóm chặt lấy, “ Từ phu nhân, tôi sai phép trước, ly rượu chị hắt vào

tôi đã nhận. Có điều xin lỗi, cái trò giữa đám đông người ăn cái tát của chị

thì tôi chẳng dễ chấp nhận cho lắm. Nếu tôi là chị, tôi sẽ không làm thế đâu,

bởi vì chị sẽ nhận ra là cái tát này giáng xuống, tuy có thể trút được cơn

giận, nhưng tình cảnh của chị sẽ càng thảm hơn mà thôi”.

Từ phu nhân bất lực buông tay xuống, nghiến răng bảo: “Đối với tôi, đã chẳng

còn gì thê thảm hơn việc chồng có con đàn bà khác ở ngoài”.

“ Chị có gì giận dữ thì nên tìm Từ Chí Hằng mà xả ra, dứt khóat cắt đứt với anh

ta, vì người đi trượt đường là anh ta! Nếu chị muốn giành lại chồng, thig nên

bỏ thêm thời gian mà cố hiểu xem anh ta đang nghĩ gì, chứ không phải là cả năm

trời chẳng đóai hòa gì đến anh ta. Nếu không phải là tôi, cũng sẽ có người

khac.”

“Tôi không biết ai hết, tôi chỉ biết có cô, Tô Vận Cẩm, tránh xa anh ấy ra!”

Một người đàn bà đến khi tuyệt vọng bất lực nhất, hết thảy những nét già nua

nhăn nhúm có điểm trang kỹ lướng đến đâu cũng không che giấu nổi.

Trái tim Tô Vận Cẩm thốt nhiên thắt lại, cô sớm đã nghĩ đến ngày hôm nay, kết

thúc mối quan hệ sai lầm này chỉ là chuyện sớm muộn, có điều không bao giờ ngờ

tới lại dùng đến cách này, nhung có gì khác nhau đâu? Cũng đến lúc phải nói lời

chia tay rồi.

“Tôi nhận lời với chị, nếu anh ta đồng ý rời xa, tôi tuyệt đối không bám lấy

anh ta nữa.”

Từ phu nhân sững sờ, cô ta vốn định quyết một trận sống mái, vậy mà không ngờ

dối phương lại nhanh chóng cuốn cờ ngưng trống thế này. Vốn không phải người

đáo để, cô ta đờ ra một hồi, liền bảo: “ Được, tốt nhất là cô hãy nhớ kỹ lời

vừa nói”. Trước khi nước măt kịp trào ra, cô ta đã giằng tay bỏ đi.

“ Á, người đàn bà này, hắt nước xong là định đi ngay, làm gì có chuyện vô lý

thế.” Lục Lộ vẻ không phục, vẫn còn định gọi giật cô ta lại.

Tô Vận Cẩm giữ chặt lấy Lục Lộ, bảo: “Cô ta rốt cuộc cũng là vợ của Tổng giám

đốc Từ, đắc tội với cô ta không hay cho em đâu. Đi thôi, còn sợ người xem chưa

đủ đông vui hay sao?”.

Tận đến lúc lên xe, Lục Lộ vẫn còn hỏi cô: “ Chị Tô, người đàn bà ấy nhục mạ

chị như thế, chẳng lẽ để vậy mà xong hay sao?”.

“ Cô ta đâu có nhục mạ chị. Chị phải thấy vui mừng vì thứ mà cô ta hắt lên mặt

chị không phải là axit đấy.” Tay Tô Vận Cẩm lái vô lăng, hệt như đang nói

chuyện của ai vậy.

Lục Lộ sững người, một lát sau mới tiêu hóa xong lời của Tô Vận Cẩm, “Ý chị là,

chuyện chị với Tổng giám đốc Từ là có thật sao?”

Tô Vận Cẩm lặng im. Lục Lộ trong lòng giờ mới hiểu. Vào công ty được gần một

năm, cô không phải chưa từng nghe thấy những lời đồn đại về Giám đốc bán hàng

Từ Chí Hằng với Phó phòng marketing Tô Vận Cẩm, nhưng trong công ty, phong cách

của hai người đó trước nay vẫ là công tư rạch ròi, ở trước mặt đông người chưa

bao giờ lộ ra chút thân mật nào. Cô không thể tin được, Tổng giám đốc Từ chin

chắn và đầy hấp dẫn cùng người sếp mà bấy lâu nay cô sung bái lại có mối quan

hệ không thể chấp nhận như thế này.

“Thế nhung, chị Tô, rõ ràng là chị nói trong lòng chị không thể từ bỏ người

trước kia. Chị cũng yêu Tổng giám đốc Từ hay sao?” Cô cảm thấy câu chuyện cổ

tích tình yêu trong tim mình đang dần dần nát tan vụn vỡ.

“Chị không từ bỏ nổi con người trước kia không có nghĩa là chị vẫn muốn ở bên

anh ấy. Còn như Từ Chí Hằng, chị đã từng rất cần đến anh ta, vừa hay anh ta

cũng cần đến chị, chỉ đơn giản vậy thôi.” Tô Vận Cẩm mặt không biểu lộ nét gì.

“Nhưng mà…”

“ Chẳng nhưng nhị gì hết, đừng hỏi nữa, nếu biết nhiều quá cũng chẳng hay ho gì

cho em đâu, đến nhà em rồi, đi vào cẩn thận nhé.” Tô Vận Cẩm dừng lại, để Lục

Lộ xuống xe, rồi quay đầu xe chạy thẳng về phía nơi ở của mình.



Không biết có phải tại cô hay nghi ngờ, mà bắt đầu từ

lúc bước chân ra khỏi Tả Ngạn, Tô Vận Cẩm đã cảm giác có một chiếc Volvo màu

xám bạc đeo biển số lạ cứ luôn đeo bám phía sau xe cô. Tận đến lúc cô ngoặt ra

từ ngõ nhà Lục Lộ, chiếc xe vẫn cứ lúc xa lúc gần bám đuôi cô. Tô Vận Cẩm thử

tăng tốc nhưng mãi vẫn không thể thóat nổi. Chật vật lắm mới đánh xe về đến bãi

đỗ trong khu mình ở, qua cổng trực ban bảo vệ, nh