Old school Easter eggs.
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324564

Bình chọn: 8.5.00/10/456 lượt.

, xem

dượng đối với mẹ cô ra sao. Mẹ cô chỉ hơi đỏ mặt bảo, đến tuổi này rồi, bà cũng

chẳng có gì đòi hỏi cao xa. Trông dáng vẻ của mẹ, Tô Vận Cẩm hiểu được,mẹ đã

tìm được người có thể phó thác hết quãng đời còn lại. Là phận con gái, ngoài

vui mừng ra, cô còn có thể làm gì nữa đây? Bên cô giờ cũng đã có Trình Tranh bầu

bạn, nếu bố cô ở trên trời có thiêng, trông thấy vợ con thân yêu nhất đã có

chốn tựa nương, hẳn cũng yên lòng an nghỉ.

Tâm sự giải tỏa hết, Tô Vận Cẩm bỗng cảm thấy thanh thản hơn nhiều, bữa cơm tất

niên đêm giao thừa, một nhà bốn người cùng ăn với nhau một bữa vui vẻ ấm cúng.

Tô Vận Cẩm thậm chí còn cụng ly mấy lượt với dượng, chuyện trò cười nói với em

gái. Sau bữa cơm cô chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, thế nhưng trong lòng thì

dâng lên thứ cảm giác thảnh thơi bình yên hiếm có, đang tính gọi điện thoại cho

Trình Tranh, anh đã nhanh tay gọi trước cho cô.

Trình Tranh ở đầu kia điện thoại một mực kêu gào nhớ cô, đúng là cái kiểu một

ngày không rời xa nổi, còn nói là anh muốn bố mẹ hai bên gặp mặt một lần, cũng

coi như là chính thức công khai mối quan hệ của hai người. Tô Vận Cẩm do dự một

hồi, vẫn cảm thấy quá gấp gáp vội vàng, thế nhưng hơi men bốc lên, lúc say sưa

lơ lửng không cự nổi cái nhõng nhẽo nài nỉ của Trình Tranh, nên cũng nhận lời.

Cô chỉ buột miệng nhận lời, không ngờ hành động của Trình Tranh lại nhanh chóng

đến thế. Sáng bảnh mắt ngày hôm sau, anh đã gọi vào di động cho cô bảo bố mẹ

anh hiện giờ đang sẵn thời gian, hỏi Tô Vận Cẩm muốn quyết định địa điểm gặp gỡ

ở đâu. Tô Vận Cẩm đở khóc dở cười, hôm nay là ngày mồng một Tết, làm gì có kiểu

ngày này mà bố mẹ hai bên gặp mặt bao giờ, năm lần bảy lượt giải thích lý lẽ,

anh mới miễn cưỡng đồng ý lui lại một ngày, lại nói rõ là bố mẹ anh bằng lòng

để bên gia đình Tô Vận Cẩm dàn xếp, tùy ý tìm một nơi nào đấy dưới huyện nhà cô

để tụ họp một lần.

Nói chuyện điện thoại xong xuôi, Tô Vận Cẩm đành kể lại sự tình với mẹ và

dượng, ai ngờ hai người nghe xong mà như thể giáp mặt quân địch, một mực nói

làm sao có thể làm phiền gia đình thông gia tương lai đến chỗ nhỏ hẹp tuềnh

toàng thế này được, đương nhiên phải để cả nhà mình đích thân lên tỉnh mới

không thất lễ. Tô Vận Cẩm cũng nghe theo hai vị, buổi tối hôm ấy truyền đạt lại

ý nguyện của dượng và mẹ cho bên nhà Trình Tranh. Gia đình Trình Tranh tỏ ý tôn

trọng ý nguyện của bên nhà cô, bèn hẹn ở một nhà hàng quen trên tỉnh. Cuối

cùng, bố Trình Tranh còn tự mình gọi điện thoại đến chính thức ngỏ lời mời gia

đình Tô Vận Cẩm, mọi việc như vậy là đã sắp xếp xong xuôi.

Thực lòng Tô Vận Cẩm không ngờ rằng một cuộc gặp gỡ giản dị mà cô vốn tưởng

tượng ra lại trở nên trịnh trọng to tát đến thế, thế nhưng mọi sự đến nước này,

đã cưỡi lên lưng hổ không thể xuống, chỉ đành để mặc tự nhiên.

Sáng sớm ngày mùng Hai, mẹ và dượng từ sớm đã thức dậy chuẩn bị đến nơi đến

chốn, thúc cả Tô Vận Cẩm cùng em gái dậy luôn. Tô Vận Cẩm trông thấy mẹ cô vận

bộ đồ tươm tất nhất trong tủ quần áo của bà, trên người dượng nghiêm chỉnh bộ

com lê mặc hôm làm lễ thành hôn với mẹ, ngoài chút cảm giác buồn cười, trong

lòng cô cảm động lắm. Bất kể nghèo hèn hay giàu có, tấm lòng những người làm bố

mẹ đều như nhau. Cả nhà căng thẳng sửa soạn một hồi cuối cùng cũng xuất hành,

trước khi lên xe, em gái vì nhớ chưa nhớ kỹ những câu cát tường được người lớn

dạy để nói lúc gặp bố mẹ Trình Tranh, bị dượng mắng mỏ mấy câu, Tô Vận Cẩm vội

vàng khuyên giải. Đợi đến lúc mua bán xong xuôi mấy món đặc sản địa phương làm

quà gặp mặt, ngồi xe hơn một tiếng, lúc lên đến tỉnh đã xế trưa, Tô Vận Cẩm

không cho Trình Tranh qua nhà đón cô, mà vẫy một chiếc taxi ở gần bến xe đi

thẳng tới nhà hàng đã hẹn.

Xe dừng lại trước nhà hàng gia đình Trình Tranh đã đặt, xuống xe xong, Tô Vận

Cẩm dò xét một lượt tòa nhà trước mặt cô. Sau khi đi làm, cô cũng trải ít nhiều

sự đời, công trình trước mặt cô đây nhìn từ cửa vào tuy không đến nỗi lộng lẫy,

thế nhưng đại sảnh rộng rãi khoáng đạt, tuy tọa lạc ở trung tâm thành phố nhưng

vẫn giữ riêng vẻ tĩnh lặng giữa đông đúc ồn ào, xe cộ tứ bề cũng thưa thớt ít

ỏi, rõ ràng không phải là nhà hàng đối ngoại bình thường, mà là một nơi hội họp

riêng tư nhiều hơn.

Trình Tranh đã ra tận cửa đón, trông thấy mẹ và dượng Tô Vận Cẩm liền bước lên

chào hỏi chúc mừng. Mẹ và dượng cô vội vã đáp lễ, thấy Trình Tranh đòi xách đỡ

đồ trong tay họ, hai người nỡ lòng nào để anh phải vất vả. Tô Vận Cẩm chỉ cười

bảo: “Dượng à, để đám trẻ tụi con xách, cũng là nên mà”. Trình Tranh cười hì hì

giành lấy, theo chân một người có dáng vẻ là giám đốc ở đây dẫn nhà Tô Vận Cẩm

lên phòng ăn thuê riêng ở tầng hai.

Lúc người phục vụ đẩy cửa, mẹ khẽ khàng hỏi Tô Vận Cẩm một câu: “Con gái, trên

người mẹ không có chỗ nào không ổn chứ?”. Tô Vận Cẩm không nói gì, chỉ lặng lẽ

siết chặt tay mẹ.

Khi họ vào trong, bố mẹ Trình Tranh đã đứng sẵn dậy khỏi chỗ ngồi chờ đón, hai

bên hàn huyên một lát mới ai ngồi chỗ nấy. Trong lúc ngồi vào chỗ, dượng cứ một

mực đòi Trình Tranh ngồi xuỗng trước rồi m