
ng tượng của mình.
Điều khiến Tô Vận Cẩm không thể tưởng tượng được hơn nữa là, những bộ hồ sơ mà
cô phát tán khắp nơi tựa tiên nữ rắc hoa cuối cùng phần nào đã nhận được hồi
đáp, trong đó thậm chí còn có một công ty hóa mỹ phẩm liên doanh giữa Trung
Quốc và nước ngoài. Cô vốn chỉ mang tâm lý thử cho biết lúc tham gia phỏng vấn
lần đầu ở công ty này, không ngờ người quản lý phụ trách đợt tuyển dụng này lại
rất khen ngợi khí chất kín đáo trầm tĩnh của cô, thế nên thi viết, thi nghiệp
vụ hết thảy đều êm thấm vượt qua. Sau khi Tô Vận Cẩm kí kết biên bản ghi nhớ
việc làm với công ty này xong xuôi, giáo viên phụ trách việc làm cho sinh viên
và bạn bè trên lớp đều cảm thấy may mắn thay cho cô. Trong cái xã hội mà sinh
viên càng lúc càng mất giá này, có thể kí kết êm xuôi với một công ty như thế
quả là điều đáng mừng. Tô Vận Cẩm hẳn nhiên là vui sướng, nhưng cô thấy thấp
thỏm, gần như không dám tưởng tượng xem Trình Tranh sau khi biết được sự tình
sẽ phản ứng ra sao.
Đằng nào cũng giấu không đặng, thế nên buổi tối lúc Trình Tranh gọi điện, Tô
Vận Cẩm liền dứt khoát kể hết sự tình đã kí kết biên bản ghi nhớ cho Trình
Tranh nghe.
“Em bảo là em kí cái gì cơ? Em nói lại lần nữa xem nào.” Từ giọng điệu của
Trình Tranh vẫn chưa thể nghe ra những xáo động trong tâm tư cậu ta.
Tô Vận Cẩm cảm thấy đầu óc tê ù, chẳng biết làm sao đành nhắc lại một lượt nữa.
Quả nhiên Trình Tranh nổi trận lôi đình: “Tô Vận Cẩm, anh phát hiện ra là từ
xưa đến nay em đều hành động mà không thèm đếm xỉa đến cảm nhận của người
khác”.
“Em…”, Tô Vận Cẩm vẫn còn muốn giải thích, thế nhưng Trình Tranh đã dứt khóat
dập máy.
Tô Vận Cẩm vôi vã gọi lại vào di động của cậu ta, cậu ta nào chịu bắt máy, gọi
liên tục mấy lượt, cậu ta thẳng tay tắt điện thoại luôn.
Tô Vận Cẩm biết rằng với tính khí của cậu ta, bây giờ đang cơn bốc hỏa lên đầu,
bất kể cô nói gì chăng nữa cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, nghĩ bụng chi bằng
cứ để mặc cậu ta, có thể qua mấy ngày, chờ đến lúc cậu ta giận dỗi xong rồi, cô
lại nói ngọt mấy câu, mọi việc thế là êm thấm. Thế nhưng, hai ngày, ba ngày…
tận đến ngày thứ năm, Trình Tranh cũng không thèm gọi cho cô đến nửa cú điện
thoại, Tô Vận Cẩm bắt đầu ý thức lần này là cậu tức giận thực sự, nên đành chủ
động gọi lại cho cậu ta lần nữa, cậu ta hết thảy đều không thèm đếm xỉa. Tô Vận
Cẩm trong lòng không phải không cảm thấy hối hận, cô tự hỏi mình, nếu như sớm
biết rằng cậu ta phản ứng dữ dội như thế, liệu cô có khăng khăng ý mình đòi ở
lại thành phố này không? Thực ra lúc kí biên bản ghi nhớ việc làm cô không suy
tính quá nhiều, bây giờ nghĩ lại lúc đấy quả thật quá vội vàng, giống như cậu
ta nói vậy, cô hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm nhận của cậu… Hoặc giả,
chính là cô đã cố ý lờ đi điểm này, lúc còn đang đánh cuộc hơn thua với bản
thân, thực ra cô chẳng mấy để ý đến cậu ta.
Lúc ấy đã gần đến Tết, trường đã sớm bước vào kì nghỉ
đông, vậy nên còn nhiều sinh viên nán lại trường như thế, chẳng qua đều là
những bạn sắp tốt nghiệp đang chờ đợi thông tin việc làm như Tô Vận Cẩm. Tô Vận
Cẩm không phải một người bám dính nhằng nhẵng, sau mấy lần liên lạc với Trình
Tranh không xong, tuy trong lòng có buồn bã, thế nhưng cũng chẳng tốn công gọi
điện cho cậu ta thêm lần nữa. Mặt khác, mẹ cô cũng gọi điện mấy lần giục cô về
nhà ăn Tết. Dù bản thân vốn không muốn quay lại căn nhà không còn thuộc về mình
nữa, nhưng cô không tìm ra lý do nào khả dĩ hơn để ở lại trường, thế nên trước
hôm Giao thừa hai ngày, cô sắp xếp hành lý lên tàu về quê.
Tàu xe đang đợt Tết nhất, mức độ đông đúc ra sao không cần tưởng tượng quá
nhiều, Vận Cẩm lại may mắn mua được một vé ngồi, cho dù bị người cùng hành lý
rợp trời kín đất chen cho không động cựa gì nổi, thì xét cho cùng vẫn còn khá
khẩm hơn những người phải đứng suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Trong toa của cô, ngoài
học sinh, sinh viên ra, hầu hết đều là người làm thuê xuôi Nam giờ trở về quê,
bọn họ nghiêng bên nọ ngả bên kia tìm bừa một góc nào đó hoặc ngồi hoặc ngủ.
Tinh thần tuy có mỏi mệt, thế nhưng trên khuôn mặt và trong ánh mắt lại rạng
ngời lên vẻ chờ mong cùng nỗi sung sướng được trở về. Ra ngoài làm thuê bất kể
khổ nhọc bao nhiêu đi nữa, chí ít ở quê nhà cũng đang có người chờ đợi họ, vất
vả cả năm, thứ người ta chờ đợi chẳng phải là cái ngày đựợc nặng túi hồi hương
này hay sao. Tô Vận Cẩm nhìn phing cảnh vụt qua bên cửa sổ, có ai đang chờ đợi
cô đây? Cô thừa nhận rằng mẹ vẫn yêu thương cô, thế nhưng giờ đây mẹ còn yêu
thương một mái ấm khác hơn. Cô nghĩ đến mẹ lúc trò chuyện với cô, giọng điệu
cũng đã trở nên thận trọng dè dặt hệt như bố dượng vậy, cô nàng tỉnh táo nhận
thức rằng, mẹ đã không còn thuộc về riêng cô và bố nữa, gia đình của cô giờ đã
thành hồi ức quá vãng mất rồi.
Đến lúc này, Tô Vận Cẩm ngồi trên tàu hỏa bỗng dưng nhớ Trình Tranh đến phát
điên phát cuồng, nhớ cái thói đeo bám ỉ ôi vô duyên vô cớ của cậu ta, nhớ hơi
ấm tha thiết trong vòng tay cậu ta. So với việc có thể để mất cậu ta, sự cứng
cỏi của cô bỗng trở nên y