The Soda Pop
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324245

Bình chọn: 8.00/10/424 lượt.

ế

lỉnh luôn vào, mặt mày xớn xác, “Lạnh lắm ý, không dối em đâu, thêm nữa sofa

anh ngủ cũng chật quá, co đến nỗi tê cả chân rồi”.

Tô Vận Cẩm nhìn cái khăn bông mỏng manh cậu ta cầm trên tay, đêm mùa xuân vẫn

còn se se lạnh, nghĩ đến việc cậu ta là người ốm vừa mới ra viện, thêm nữa cách

đây chưa lâu còn bị cảm sốt nữa, cô nói gọt lỏn: “Đổi cho anh ngủ giường, em

ngủ sofa”. Cô lấy giật lấy cái khăn bông trong tay cậu ta, đi ra khỏi phòng.

Trình Tranh kéo cô lại, “Để cho em một thân con gái ngủ trên sofa, nếu lọt ra

ngoài anh còn mặt mũi nào nữa”.

Tô Vận Cẩm ngoái đầu lại, “Trình Tranh, em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh

muốn làm gì?”.

“Anh chẳng muốn gì hết”, cậu nói vẻ phật ý. “Cần gì phải cứng nhắc thế này chứ,

em ở lại nhà anh, ngủ giường hay ngủ ở sofa ai biết được, chỉ cần trong lòng

chúng mình tự biết là được rồi. Giường mỗi người một nửa, em có van vỉ anh cũng

chẳng động đến em đâu, ở bệnh viện anh bị hành hạ bao nhiêu lâu thế, mệt chết

rồi đây này”. Cậu nói xong liền tự lo phần mình nhảy ngay lên giường, ấn tắt

đèn đầu giường, nhắm mắt không nhìn cô.

Hồi lâu, tận đến lúc lòng dạ cậu chẳng còn tính toán gì, mới cảm thấy nửa

giường bên cạnh mình hơi lún xuống. Cậu không nhìn cô, nhưng cũng biết cho dù

cô nằm trên cùng một giường với cậu, nhưng người sẽ gắng sức cách cậu thật xa.

Tô Vận Cẩm mặc nguyên quần áo nằm lên giường ngủ, quay lưng về phía Trình

Tranh, nghe trong bóng tối vọng tới tiếng thở của cậu ta, làm cách nào cũng

không ngủ nổi, lại không dám động cựa, càng nằm càng khó chịu, đang do dự xem

có cần phải đổi ra nằm trên sofa không, thốt nhiên cảm thấy có hai bàn tay

không lương thiện, thừa lúc cô không để ý, đã khẽ khàng từ dưới vạt áo lần lên

tận tấm lưng trần của cô. Cô lại như phải bỏng, hất mạnh tay cậu ta ra, đanh

giọng bảo: “Làm gì đấy? Tôi biết ngay là không nên tin anh mà”.

Giọng cậu ta trong bóng tối nghe thật đáng thương: “Vận Cẩm, anh không ngủ

được, cứ nghĩ mãi, đây có phải là mơ không? Có thực là em đang nằm ngay cạnh

anh không? Em không biết đâu, lần đầu tiên anh gặp em là ở ngoài hành lang lớp

học, đêm hôm ấy anh mơ thấy…”. Cậu ta không cần nói tiếp, Tô Vận Cẩm cũng thừa

biết trong giấc mơ ấy ắt hẳn chẳng có nội dung gì lành mạnh cả, may mà cậu ta

không trông thấy vẻ đỏ lựng trên mặt cô, cô xùy một tiếng, không nói gì.

“Cho anh nhìn em một chút được không? Anh không bật đèn, thực tình chỉ nhìn

trong bóng tối là được rồi, anh… anh…”, cậu cũng cảm thấy có đôi chút ngại

ngùng, ghé sát tai cô khẽ khàng nói câu còn lại. Tô Vận Cẩm sững người, sau khi

hiểu ra rồi thì xấu hổ đến nỗi chẳng mở miệng nói được gì. Thế nhưng cô rốt

cuộc vẫn trẻ người non dạ, chưa trải việc đời, làm sao biết được câu “Anh sẽ

không “vào” đâu” cũng giống hệt câu “Anh yêu em”, đều bị coi là hai câu nói dối

kinh điển của đàn ông.

“Được không em, được không em…”, cậu ta cứ thế lắc lắc vai cô, hệt như một đứa

trẻ con đòi kẹo ăn. Cô chỉ cảm thấy không biết làm sao, muốn cự tuyệt cậu ta,

thế nhưng lại không cưỡng nổi cơn mê loạn tình ái trong lòng. Cậu ta nói xưa

nay chưa bao giờ trông thấy thân thể người con gái thực sự, cô nào chẳng phải

tò mò như thế, thế thì cứ tin cậu ta đi, chỉ cần không đến “bước cuối cùng đó”

là được…

Trình Tranh thấy cô im lặng, lẽ nào chịu bỏ cơ hội, lập tưc lật người đè chặt

cô, rồi hôn cô điên loạn, một tay rờ rẫm cởi khuy áo cô. Mặt Tô Vận Cẩm đỏ ran

đến nỗi cắt được ra máu, người mềm oặt mặc kệ cậu ta định đoạt. Đến lúc ý thức

quay trở lại, thân người lạnh toát, chạm vào chỉ có da dẻ cậu ta nóng hôi hổi,

cô mới biết giữa hai người đã không còn bất cứ thứ gì che đậy ngăn trở nữa.

Trình Tranh chống mình lên trên người cô, mượn những tia sáng yếu ớt từ ngoài

xuyên qua rèm cửa, lấy ánh mắt vuốt lên thân hình dường như phát ra thứ ánh

sáng êm ái. Hình ảnh đã từng xuất hiện biết bao lần trong giấc mơ lần đầu tiên

đã thực sự hiện ra trước mắt cậu, đẹp đẽ vượt quá mọi tưởng tượng, từ cổ họng

cậu phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, để mặc bản thân chìm vào cơn mê loạn.

Tay cậu ta, làn môi cậu ta đều nặng nề

rơi trên người Tô Vận Cẩm, Cô cảm thấy người tựa ở trên đỉnh ngọn sóng trào,

một cảm giác chưa hề quen thuộc lớp lớp cuộn dâng. Giữ cơn mê man, thân dưới

một cơn đau nhói dội lên, như bị chọc xuyên da thịt, cô kinh hoảng gào lên, đột

ngột mở trừng đôi mắt đang nắm chặt.

“Trình Tranh, anh lừa tôi!” Nước mắt cô xối xả trào ra, khó nói cho rõ là bởi

đau đớn hay vì điều gì khác.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, quả thực anh không chịu nổi nữa”, cậu ta lẩm bẩm,

hốt hoảng lấy ta chùi nước mắt của cô.

“Anh ra đi! Đau lắm!” Cô khóc lóc, cố sức đẩy cậu ta.

Cậu ta vừa hôn vừa bảo: “Anh cũng đau, cố chịu một chút được không em…”

Trình Tranh thực ra cũng giống hệt như cô, nào đã trải qua những chuyện này,

chẳng qua dựa vào bản năng để làm thứ mình muốn làm. Cái tắc nghẹn của cô cùng

với sự căng thẳng của bản thân khiến chân tay cậu luống cuống. Trông thấy nỗi

đau đớn cùng với nước mắt của cô càng khiến cậu chẳng biết làm sao, mồ hôi hòa

chung v