Polly po-cket
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329730

Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.

nh thường lại càng khao khát tìm người chơi cờ?”.

“Nếu như là người khác, có lẽ là như thế, nhưng là phu nhân”. Khương

Trầm Ngư do dự một lát, lại tiếp: “Trước khi ngồi đây, khi nhìn thấy

những khóm hoa mà phu nhân trồng đó, tiểu nữ đã nghĩ nếu không phải

người thông minh tột đỉnh, cao ngạo mạnh mẽ tột đỉnh, thì sẽ không thể

trồng được”.

Đỗ Quyên đáp qua loa: “Cô nương nói thông minh cũng được nhưng chỉ là trồng hoa mà thôi, đâu có thể nói là cao ngạo với mạnh mẽ?”.

Sở dĩ tiểu nữ nói như vậy là chỉ việc phu nhân biết sở trường của

mình và biết cách phô diễn sở trường này cho người khác biết, bản chất

của hành vi này chính là biểu hiện của sự cao ngạo, mạnh mẽ. Lượng thứ

cho tiểu nữ nói thẳng, đôi mắt của phu nhân bị hỏng, nếu đổi lại là

người thường, thì tính cách có thể sẽ trở nên hướng nội hoặc thu mình

hoặc sợ sệt, dù có dũng cảm đối mặt với cuộc sống, cũng sẽ trở nên tương đối an phận thủ thường. Nhưng phu nhân lại khác, tài trồng hoa cũng

phải thách thức ở mức độ khó nhất, hơn nữa còn có thể xếp vào hàng đệ

nhất thiên hạ. Nhìn từ phương diện này có thể thấy phu nhân là người hễ

quyết định làm việc gì thì nhất định sẽ làm tốt nhất. Mà người có tính

cách như phu nhân, tiểu nữ không tin nếu phu nhân thực sự thích cờ lại

không chơi cờ giỏi được”.

Nụ cười trên khuôn mặt Đỗ Quyên vụt tắt, nàng ta cụp mắt không trả lời.

Khương Trầm Ngư đặt quân cờ trong tay vào lại chiếc bát, nhân tiện

lật nhưng quân cờ khác: “Hơn nữa, bộ cờ này cũng thực sự hơi quá mới.

Tiểu nữ tin rằng số lần nó được dùng tuyệt đối không quá ba lần”.

Khóe môi Đỗ Quyên kéo ra thành một đường cong, nửa cười nửa không

nói: “Cô nương đoán đúng rồi. Thêm lần này nữa là hai lần ta sử dụng bàn cờ này”.

“Vậy còn lần trước?”. Khương Trầm Ngư kéo dài giọng ra đầy hàm ý. Đỗ

Quyên quả nhiên nói tiếp: “Sáng nay, ta sai người ra chợ mua bộ cờ này,

sau khi mở hộp, liền mời người đến dạy ta quy tắc cơ bản”.

Trong lòng Khương Trầm Ngư bỗng thấy kinh hoàng – Đây là lần thứ hai

nàng ta đánh cờ! Vốn nàng chỉ cảm thấy kỳ nghệ người này thường thường,

nhưng khi biết được chân tướng mọi việc trở nên hoàn toàn khác, nàng tự

hỏi, đổi lại là mình, liệu có thể chơi được vậy ngay trong lần thứ hai

hay không, đáp án là không thể. Còn Đỗ Quyên đã làm được, xem ra sự

thông tuệ của nàng ta vượt xa mình…

Trong lòng nàng chấn động, vì thế giọng nói hơi run run: “Tại sao phu nhân phải học chơi cờ?”.

Đỗ Quyên đáp lại nhanh chóng: “Bởi vì ta nghe nói cô nương biết chơi cờ”.

Khương Trầm Ngư càng không hiểu: “Tại sao tiểu nữ biết chơi cờ phu nhân lại phải học”.

Gương mặt Đỗ Quyên lộ một vẻ vô cùng phức tạp, im lặng một lúc lâu

mới ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Khương Trầm Ngư, chậm rãi nói bằng một

giọng nói rất nghiêm trang: “Bởi vì ta rất muốn mượn cơ hội này để quen

biết cô nương. Khương Trầm Ngư, ta muốn quen biết ngươi… đã… rất lâu rất lâu rồi”.

Khương Trầm Ngư hoàn toàn ngây người ra.

“Cảnh báo? Ai muốn cảnh báo chúng ta? Tại sao phải cảnh báo”. Tiết Thái hỏi dồn.

Cơ Anh không trả lời, chàng vừa cầm chiếc bút lông lên bắt đầu viết

như múa trên tờ giấy viết ư, vừa hỏi vặn lại: “Lại kiểm tra ngươi, bây

giờ đích xác là chúng ta đang gặp nguy hiểm, vậy theo ngươi chúng ta nên làm thế nào?”.

“Phân tích điểm mạnh yếu của bản thân, để tìm cách tự bảo vệ mình”.

“Thế thì, điểm mạnh nhất của chúng ta là gì?”.

Mắt Tiết Thái sáng lóe lên mấy cái: “Đại tướng quân Phan Phương”.

Cơ Anh cười cười.

Tiết Thái quay người nói: “Bây giờ tiểu nhân đi tìm tướng quân! Có

tướng quân và Chu Long ở đây, cho dù có mười bảy mười tám thích khách

cũng không sợ!”.

Cơ Anh không ngăn cản mà chỉ hờ hững nhìn hắn lao ra ngoài, nhưng

ngón tay Tiết Thái vừa chạm vào tay nắm cửa liền đột ngột dừng lại:

“Không đúng!”.

Cơ Anh nhướng mày.

“Không đúng…”. Bàn tay Tiết Thái bắt đầu run rẩy, khi quay người trở

lại vẻ mặt hắn đã thoáng kinh sợ mất bình tĩnh: “Với chúng ta thì chiếc ô bảo vệ mạnh nhất chính là Phan Phương. Nếu chúng ta có thể nghĩ tới,

thì hà cớ gì địch nhân không thể nghĩ tới? Vì thế nếu có người muốn đối

phó với chúng ta, bước đầu tiên chính là loại bỏ Phan Phương, chặt đứt

cánh tay của chúng ta. Nếu bây giờ thuộc hạ đi tìm Phán phương, e rằng

sẽ rơi vào cảnh khốn đốn hơn nữa”.

Nụ cười nơi khóe môi Cơ Anh lại sâu thêm một phần, cho đến lúc này trong đáy mắt mới lộ vẻ tán thưởng.

“Cho nên, bây giờ tìm Phan Phương cũng vô ích, có lẽ chính hắn cũng khó bảo toàn. Vậy nên tìm ai đây? Lẽ nào là… Giang Vãn Y?”.

Cơ Anh vẫn không tỏ thái độ gì, im lặng nhìn Tiết Thái.

Tiết Thái ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Hắn cũng không được Y

thuật của hắn cao siêu thiên hạ đều biết. Địch nhân cũng không thể để

hắn ở lại bên cạnh chúng ta… Chẳng trách mụ vợ của Vệ Ngọc Hành vừa ăn

cơm xong đã cấp tốc gọi hắn đi hóa ra là như thế!”

Cơ Anh không khỏi mỉm cười: “Mụ vợ? Ngươi dùng từ càng ngày càng thô tục rồi đấy”

Tiết Thái lườm chàng một cái: “Thô tục thì đã làm sao? Bây giờ tiểu

nhân đã là kẻ hạ liện, dùng từ văn vẻ để làm gì? Dẫu sao cũng không thể

đỗ