
hận
được sức mạnh của không khí, chỉ cảm thấy bản thân sắp đứt hơi đến nơi.
Chính lúc này có người kéo màn sang một bên, rồi một bàn tay ôm chặt
lấy cánh tay chàng, một bàn tay khác cầm bình thuốc lạnh ngắt áp lên môi chàng, chất lỏng đắng ngắt rót xuống, không khí dường như cũng theo đó
mà tràn vào khoang mũi, cảm giác ngạt thở biến mất trong tích tắc, lúc
này chàng mới có thể thả lỏng người.
Đập vào mắt chàng là khuôn mặt nhỏ nhắn đang mặt chau mày nhíu của Tiết Thái: “Ngài bị bóng đè rồi”.
Cơ Anh thở hổn hền, ánh mắt có chút bải hoải vì cơn đau vừa mới qua đi.
Tiết Thái cắt bình thuốc, đột nhiên lại quay người, hỏi một câu: Tiểu Hồng là ai?”.
“Hử?”. Cơ Anh hơi sững sờ Tiết Thái nhìn chàng: “Ban nãy ngài vừa gọi cái tên này”.
Cơ Anh liếc nhìn xuống, không tỏ thái độ gì, Tiết Thái lại nói: “Đựợc rồi, không cần nói đâu”. Nói đoạn, hắn tiếp tục bước về phía trước. Khi hắn vén bước màn chắn gió(4), Cơ Anh lên tiếng: “Đại Thiên thế giới ,
chúng sinh muôn vàn, có thể nói cái tên là đặc chất bẩm sinh. Khi tất cả mọi người cùng dùng một cái tên giống nhau để gọi người cái tên đó đã
trở thành tượng trưng cho ngươi. Nhưng, luôn có một người vô cùng đặc
biệt với ngươi, vì thế cũng sẽ đùng một cái tên khác để gọi ngươi”. Nói
đến đây, chàng dừng lại một lát, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười
nhàn nhạt: “Tiểu Hồng chính là cái tên đặc biệt đó của ta ” .
Tiết Thái im lặng nhìn chàng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hàng lông mày Cơ Anh chau lại, kế đó lại duỗi ra, dáng điệu mang theo một chút xấu hổ hiếm gặp, càng lúc càng dịu dàng hơn: “Cách xưng hô này có phải rất cổ quái không?”.
“Không cổ quái!”. Tiết Thái đáp: “Ngài vốn dĩ thích màu đỏ”.
Lần này đến lượt Cơ Anh ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”. Người đời đều
biết Kỳ Úc hầu thích màu trắng, đến thánh thượng cũng ban thưởng cho
chàng Bạch Trạch.
“Trong thọ yến của hữu tướng năm đó, ta hỏi xin ngài chiếc bản chỉ, ngài nhất định không cho. Mà chiếc bản chỉ đó màu đỏ”.
Nụ cười của Cơ Anh nhạt dần, gương mặt trong khoảnh khắc đã nhuốm màu bi thương.
Nơi sâu thẳm của nàng nhĩ bỗng khẽ rung lên, phảng phất như có âm
thanh từ phương xa vọng lại, xa xôi như cách cả một đời. Giọng nói đó
nói: “Ta gọi chàng là gì nhỉ? Ta á, sẽ không gọi chàng là công tử, như
thế nghe xa cách quá; cũng không thể gọi chàng là CơAnh, như thế nghe
binh thường quá; càng không thể gọi chàng là Cơ lang, như thế nghe khoa
trương quá… ta muốn dùng một cái tên khác tất cả mọi người trên thế gian này để gọi chàng, như thế mới chứng minh được, tới chàng, ta cũng khác
với tất cả mọi người trên thế gian này. Đối với chàng, ta khác với mọi
người, đúng không? Tiểu Hồng…của ta”.
“A ha, lông mày của chàng chau lại kìa, khóe mắt cũng nheo lại, chàng không thích cái tên này sao? Tại sao thế? Chàng không thích màu đỏ à?
Nhưng mà, màu đỏ là màu ta thích nhất. Thích nhất nhất đấy. Ta dùng mầu
sắc mà ta thích nhất nhất, để gọi chàng – người mà ta thích nhất nhất,
nghĩ như thế, chàng sẽ chấp nhận được phải không? Tiểu Hồng… của ta”.
“Ta không biết thích một người là cảm giác như thế nào. Nhưng mỗi lần gặp được chàng, trong lòng ta rất ấm áp. Mỗi lần không gặp được chàng,
chỉ cần nhớ đến chàng, là cảm thấy lạnh lẽo biết bao. Quá trình tỉa cây, hái hoa, rao bán vốn khô khan và kéo dài, thế nhưng nghĩ đến dáng hình
của chàng, nghĩ đến những lời chàng đã nói với ta và cả những lời chàng
sắp nói, thời gian đã trôi nhanh hơn, vụt cái đã qua. Thần kỳ biết bao,
tại sao trong sinh mệnh con người, lại xuất hiện kỳ tích nhường này? Rõ
ràng không có gì thay đổi nhưng chỉ vì có thêm một người, từ đây ánh
dương mỗi ngày đều mới mẻ, không khí mỗi ngày đều thơm hương, những
người xa lạ ta gặp đều trở nên thân thiết và dễ nhìn hơn… Chàng có phải
tiên nhân trong truyền thuyết, đến để thi triển phép thuật mầu nhiệm với ta hay không? Mà sao lại khiến ta trở nên vui vẻ và hạnh phúc thế này.
Tiểu Hồng… của ta”.
“Ta thực sự vui vì chàng xuất thân quý tộc, gia thể hiển hách. Ấy,
dường như chàng hơi ngạc nhiên, chàng không vui sao? Hãy nghe ta nói hết đi mà. Ta cảm kích biết bao vì ông trời đã thiên vị cho chàng như thế,
khiến chàng vừa ra đời đã có được một thứ tốt đẹp nhất thế gian – được
các văn sĩ xuất chúng dậy dỗ, được rèn giũa và hun đúc bởi nền văn hóa
thượng lưu tao nhã, giúp chàng có được học thức uyên bác, tầm nhìn sâu
rộng, khiêm nhường cung kính văn nhã độ lượng, chiếm được vị trí cao mà
những kẻ phàm phu tục tử vì thiếu điều kiện nên cả đời cũng không thể
đuổi kịp. Xuất thân của chàng đã tạo thành chàng của hiện tại, cho nên,
bây giờ ta mới có thể gặp được chàng tót vời như thế này, cho nên ta rất vui. Tiểu Hồng… của ta”
“Tiểu Hồng… của ta”.
“Tiểu Hồng… của ta”.
…
Giọng nói đó xoay tròn, quẩn quanh, lặp lại. Hết lần này đến lần
khác, từng từ từng chữ rõ ràng đến thế, mà biểu cảm trên gương mặt của
người nói khi đó lúc nhíu mày lúc nhoẻn cười lúc nhướn mi lúc chớp mắt,
vẫn rõ ràng như thế.
Thế gian này, đau đớn nhất chính là hai chữ “đặc biệt”.
Khi ngươi gặp một người đặc bi