Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329405

Bình chọn: 7.00/10/940 lượt.

tiểu nhân này hay

sao.

Khương Trầm Ngư đã quyết ý, tuyệt đối không để Di Phi toại nguyện, vì thế nàng mở to mắt nhìn thẳng đối phương, trên gương mặt trắng bệch

không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Thấy dáng vẻ của nàng, Di Phi lại cười nhạt, thân mật nói: “Thật mạnh mẽ làm sao… có điều, nàng như vậy, thực sự khiến người ta thích đó…”.

Nói đoạn, gã hôn lên gò má nàng, làn môi nhẹ nhàng di chuyển, từng chút

từng chút một, chậm rãi mà dâm đãng tiến lại gần.

Thấy môi gã sắp di chuyển đến môi nàng, cuối cùng Khương Trầm Ngư

đành mở miệng: “Ngươi đã có điều muốn cầu xin ta, vậy thì không được bỡn cợ t t a ” .

Di Phi dừng lại, nheo mắt nói: “Cái gì?”.

Khương Trầm Ngư tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước, bình thản nói

dằn từng từ một: “Nếu không, nỗi sỉ nhục mà ta phải chịu ngày hôm nay

ngày mai ngươi chắc chắn phải trả lại gấp mười gấp trăm lần. Đừng quên

đây là Bích quốc. Mà Bích quốc là địa bàn của Khương gia ta”.

Di Phi nheo mắt nhìn nàng một lúc lâu, cuối cung gã buông tay ra.

Khương Trầm Ngư vội quay người lùi ra sau may bước, nàng tựa vào vách thuyền, cảnh giảc nhìn gã. Hai người cứ mặt đối mặt nhìn nhau rất lâu

rất lâu như thế, Di Phi đột nhiên lại đưa tay ra một cách vô cùng lịch

thiệp, làm tư thế. mời: “Thục phi nương nương, mời ngồi”.

Khương Trầm Ngư lại nhìn gã vài cái, rồi mới kéo một chiếc ghế bên

cạnh và ngồi xuống. Trong ống tay áo, có thể cảm thấy một cách rõ ràng

tay nàng đang không ngừng run lẩy bẩy. Nàng bỗng cảm thấy vừa có chút

chán nản vừa có chút tức giận, làm thân con gái dù cho có thông minh như thế nào, nhưng khi đối diện với kẻ bỉ ổi như thế này, cũng hoàn toàn

thất thế.

Di Phi ngó nàng, thong thả nói: Nhìn điệu bộ của nương nương như là hận không giết được ta vậy”.

“Không, ta không muốn giết ngươi”. Khương Trầm Ngư cố ý ra vẻ lạnh

lùng nói: “Ta chỉ muốn tìm mười bảy, mười tám người tới, làm lại một lần nữa việc mà ngươi vừa làm với ta lên người ngươi”.

“Hả? Vậy thì ta được hưởng thụ quá rồi…”. Lời của Di Phi còn chưa

dứt, Khương Trầm Ngư đã bổ sung: “Tên nào tên ấy mập mạp mũm mĩm trên

hai trăm cân, mười năm không tắm rửa, vừa lăn lộn trong bùn, miệng nhai

tỏi và cá sống…”.

Lông mày Di Phi dựng lên thành một đường cong kỳ dị, gã nhìn nàng, ánh mắt nửa cười nửa không sáng lên.

“Đúng rồi, còn phải toàn là đàn ông”. Nói xong, nàng cũng tự thấy

không chịu nổi, liền bật cười thành tiếng. Còn Di Phi lại không cười,

chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: Nếu nàng có thể thỏa mãn ước nguyện

của ta, để nàng trút giận như vậy, cũng đâu có gì đáng ngại”.

Khương Trầm Ngư sững người một lát. Trong ánh sáng vàng mờ tối, Di

Phi đứng bên cạnh bức màn dầy và nặng, vận áo vải gai màu xám như một

tên tùy tùng bình thường của Bích quốc, không còn dáng vẻ phong lưu khoa trương khi trước. Mà vứt bỏ cái vẻ bề ngoài cuồng vọng cợt nhả này, thì gã chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi gầy gò mà thôi.

Ánh sáng hắt từ sau lưng gã tới, vạch ra một đường gầy guộc.

Khương Trầm Ngư cụp mắt, khẽ giọng than: “Ngươi lên nhầm thuyền và cũng cầu xin nhầm người rồi”.

“Câu này nghĩa là sao?”.

“Đáng nhẽ ngươi không nên lên thuyền của Bích quốc. Nếu ngươi lên

thuyền của Yên quốc, có thể mượn nghìn quân; Nếu ngươi lên thuyền Nghi

quốc có thể vay nghìn vàng; nhưng ngươi lại lên thuyền Bích quốc, thì

chẳng có gì cả. Đó là điều thứ nhất. Phụ thân ta hữu tướng, nhưng trong

tay không nắm thực quyền; ta tuy là đế phi, nhưng không được sủng ái.

Ngươi không đi cầu người khác, lại đến cầu một kẻ không quyền không thế

là ta. Đó là điều thứ hai. Vậy nên tâm nguyện của ngươi sao có thể thỏa

mãn?”.

Di Phi chăm chú nhìn nàng, rất lâu sau mới nở nụ cười nhàn nhạt gã

cũng kéo một chiếc ghế rồi lười nhác ngồi xuống, thong thả nói: “Nương

nương thực sự biết ta muốn cầu xin thứ gì sao?”.

“Hoàng vị?”. Dường như Di Phi nghe thấy câu chuyện hài nực cười nhất

trên đời, gã bật cười ha hả. Khương Trầm Ngư không khỏi cau mày – Cười

như vậy không sợ người ngoài nghe thấy sao? Xem ra không chỉ mình gã, mà ba tên thị vệ võ nghệ cao cường của gã cũng cùng lên thuyền, lúc này

đang canh gác ngoài cửa, thế nên gã mới dám không kiêng nể gì như vậy.

Di Phi vừa cười vừa nói: “Nương nương ơi là nương nương, uống cho

nàng thông minh băng tuyết, lại nhìn nhầm tiểu vương ta. Thứ tiểu vương

ta muốn không phải là hoàng vị, không những không phải là hoàng vị,

ngược lại ta lại muốn lấy hoàng vị làm quà để cầu kiến một người”.

Trong đầu Khương Trầm Ngư đột nhiên vỡ òa ra một đáp án, mà Di Phi

rất nhanh đã nói ra đáp án đó: “Ta muốn nhờ nương nương dẫn mối, để ta

gặp Chiêu Doãn một lần”.

Cát chảy như nước, tia khúc xạ từ chiếc đồng hồ cát ánh lên gương mặt hai người, mờ mờ tỏ tỏ. Trong phòng ngủ, bầu không khí tĩnh mịch, dường như đến tiếng hít thở cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Rõ ràng chỉ trong khoảnh khắc điều cấm kỵ đã được sáng tỏ nhưng khi

xác nhận lại chẳng thể nào khẳng định. Kéo một sợi tóc mà làm lay động

đến toàn thân, trong lòng Khương Trầm Ngư tự vấn: Chuyện này nên hay

không nê


pacman, rainbows, and roller s