The Soda Pop
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329470

Bình chọn: 8.00/10/947 lượt.

ệt, khi những gì người đó nói với

ngươi, làm cho ngươi đều hoàn toàn khác những người bình thường khác,

thì chắc chắn nàng đã trở thành khắc cốt ghi tâm của người Đặc biệt là,

khi đó, năm đó, còn thơ ngây biết mấy.

Cơ Anh trầm ngâm trong giây lát, khoác áo xuống giường, đẩy cửa ra, bên ngoài đêm lạnh như nước.

“Ánh trăng này chiếu xuống Trình quốc, cũng chiếu xuống Bình quốc”.

Đối diện với câu nói chẳng đầu chẳng cuối của chàng, Tiết Thái không

hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt tiếp lời: “Nhưng dưới ánh trăng của

Bích quốc, mới có thứ mà chủ nhân nhớ nhung”.

Cơ Anh nghe xong, thái độ lại càng trầm xuống hơn, một lúc sau chàng

mới quay người, nhìn thẳn vào mắt Tiết Thái nói: “Có thứ của ta. Phải

chăng có thứ của ngươi?”.

Tiết Thái cụp mắt, thấp giọng nói: “Nô tài không có thứ gì để nhớ nhung”.

Cơ Anh nhìn hắn đăm đăm một lúc, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn vầng

trăng hạ huyền trên bầu trời, thầm thì: “Không có cũng tốt. Bởi vì một

khi có rồi là không thể cắt đứt nổi. Giống như ta giờ phút này, lại…

muốn về nhà đến thế”.

Chàng ngừng lại một lát, nhắc lại: “Ta muốn về nhà Tiểu Thái”.

Ánh mắt Tiết Thái lóe lên mấy cái, rồi cũng chìm vào tịch liêu.

Ngày mùng một tháng tám.

Trăng đêm như móc câu, ánh sáng mờ tối.

Ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ bằng vải lụa, lọt vào trong

khoang thuyền, soi lên Khương Trầm Ngư đang lấy tay làm gối, mơ màng ngủ ngục trên đống sách vở bừa bãi cuốn mở cuốn gập trên bàn.

Một cuốn sách y thuật bị cánh tay nàng chạm phải, rơi từ trên bàn

xuống, khi chạm đất phát ra tiếng “bộp”. Nàng bỗng choàng tỉnh giấc, dụi dụi mắt rồi khẽ gọi: “Hoài Cẩn?”.

Trong phòng vẫn im lặng như tờ, không có ai trả lời.

Nàng nhìn đồng hồ cát đặt trên bàn, vừa mới qua giờ Sửu lúc nửa đêm

canh ba như thế này, Hoài Cẩn không thể ra ngoài, lẽ nào ngủ say quá,

cho nên không nghe thấy nàng gọi?

Khương Trầm Ngư đứng dậy, đi vào gian phòng sau chiếc bình phong,

nhìn thấy Hoài Cẩn đang ngồi trên sàn bên cạnh giường, tựa vào đầu

giường không hề nhúc nhích. Nàng không kìm được bật cười: “Sao lại ngồi

ngủ thế? Hoài Cần, mau tỉnh dậy, lên giường ngủ đi chứ…”. Ngón tay mới

chạm vào bả vai cả người Hòai Cẩn đã đổ ập xuống đất.

Khương Trầm Ngư kinh sợ, còn chưa kịp gọi, cánh tay đã bị tóm chặt,

kế đó trên cổ cũng có cảm giác lạnh 1ẽo, hai cánh tay đã bị bẻ quặt ra

sau lưng, không thể cựa quậy được.

Đồng thời, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sát bên tai nàng: “Ngu thị, đã lâu không gặp…”.

Trái tim Khương Trầm Ngư trùng xuống – Là Di Phi.

Ánh đèn trên thư án phía xa chiếu hắt vào khoảng sau lưng nàng, phác

họa nên gương mặt của kẻ đang uy hiếp nàng, lông mày dài đến tóc mai,

mắt tựa hoa đào, khi cười thấy một bên khóe miệng nhếch lên, lộ rõ vẻ tà mị và cay nghiệt, không phải ai khác, chính là tam hoàng tử Di Phi đã

nhảy xuống nước tháo chạy khi nội loạn Trình quốc xảy ra.

Không ngờ gã lại ở trên thuyền của Bích quốc!

Càng không ngờ gã lại ở trên thuyền của mình tiến vào lãnh thổ Bích Quốc!

Gã muốn làm gì?

“Sao? Ngạc nhiên lắm phải không?”. Di Phi cười hì hì: “Di Thù giăng

thiên la địa võng trong đất Trình quốc để bắt ta, nhưng không ngờ ta sớm đã chuồn lên quan thuyền của các nàng xuất cảnh từ lâu. Nàng không muốn biết ta lên thuyền bằng cách nào sao?”

Khương Trầm Ngư cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân, đáp lại lời

gã: “Ta chỉ thấy lạ là vì ngươi mai phục trên thuyền lâu như thế tại sao trong đêm cuối cùng, khi đã sắp thành công ngươi lại xuất hiện trước

mặt ta?”.

Di Phi cười “ha ha”, cúi đầu xuống sát gần mặt nàng, giọng nói trầm

thấp và mềm mỏng, tựa như thủ thỉ với tình nhân: Khương Trầm Ngư bị kích động đến mức giãy giụa vùng vẫy theo bản năng, Di Phi lập tức gia tăng

lực độ, giữ chặt nàng, trầm giọng quát: “Đừng nhúc nhích! Ta không muốn. thực sự làm nàng đau”.

Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy tầm nhìn bắt đầu mơ hờ, nàng vội vàng chớp mắt để dằn lệ xuống.

“Đúng rồi, như thế mới đúng, ngoan nào, chớ phản kháng. Nếu không,

không chỉ nàng mà đến tì nữ của nàng, còn có tên ám vệ nửa sống nửa chết ở gian bên cạnh, e là cũng không giữ được tính mạng đâu”. Di Phi vừa

nói vừa đưa tay ra rờ rẫm gương mặt nàng, ánh mắt lóe sáng, nói: “Ta đã

nói một dược nữ quên sao có thể có được tài hoa khí độ như nàng? Chỉ là

ta đoán vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng, hóa ra nàng lại là

hoàng phi của Bích quốc. Tên tiểu tử Chiêu Doãn đó đúng là không biết

thương hoa tiếc ngọc, lại phái nữ nhân của mình đi vào chỗ ra sông vào

chết, xem ra hắn thực sự chẳng quan tâm đến nàng chút nào. Đã không quan tâm đến nàng, ban đầu sao còn phải cướp nàng khỏi tay Cơ Anh chứ?”.

Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, xem ra Di Phi ẩn mình trên thuyền mấy

ngày nay, đã điều tra rõ hết thảy mọi điều về nàng. Mà giờ này phút này, bị gã khống chế, bị gã khinh mạn, gã dùng những lời cợt nhả nói ra quá

khứ mà nàng không muốn nhớ lại, nếu nói không kích động, không đau đớn,

hay không phẫn nộ thì đều là giả dối tất. Nhưng nếu tỏ ra nửa phần đau

khổ, thì chẳng phải sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tên