Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329342

Bình chọn: 9.00/10/934 lượt.

là một hoàng tử cơ mà, có thân phận cao quý nhất trên đời, tại

sao lại có một tuổi thơ như thế? Tại sao thái tử Thuyên bọn họ có thể

muốn gì được nấy, áo gấm cơm ngọc, còn ta đến đưa mẹ mình về nhà cũng

không có ai giơ tay ra giúp? Tại sao những phi tử khác bị bệnh là có ngự y đến hầu hạ, còn mẹ ta lại ngắc ngoải hơi tàn trên giường suốt mười

ngày, không một ai đến hỏi thăm một câu? Thế gian này lại sao lại bất

công đến vậy? Tại sao phải đối xử với ta và bà ấy như thế? Ta… ta…”.

Chiêu Doãn từ từ nắm chặt tay, giọng nói trong chốc lát trở nên thật

nặng nề: “Ta không cam tâm!”.

Hy Hòa im lặng nhìn y với biểu cảm phức tạp, mãi sau mới nói: “Tại sao hoàng thượng phải nói cho thiếp những chuyện này?”.

“Tại…sao… ư?”. Chiêu Doãn chậm rãi nhắc lại một lần nữa ba chữ đó,

bỗng nụ cười u uất đen tối lại xuắt hiện. Trong lòng Hy Hòa thoáng lo

sợ, mỗi khi Chiêu Doãn cười như vậy nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo.

Quả nhiên, câu sau của Chiêu Doãn chính là: “Vài năm sau đó ta biết

được tại saoa lại phải gánh chịu tất cả cảnh ngộ trớ trêu đó, biết được

nguyên nhân thực sự vì sao ta phải sống khổ sở như thế, mà nguyên nhân

đó thực ra lại vô cùng giản đơn, chỉ có hai chữ – nàng muốn biết

không?”. Y đột nhiên kéo cánh tay nàng, khiến cả người nàng bị lôi lại

gần, sau đó nhả từng chữ một trong khoảng cảch gần như gang tấc: “Cơ…

Anh”.

Hy Hòa run rẩy từng cơn.

“Cơ Anh! Là Cơ Anh khiến tuổi thơ của ta bất hạnh như vậy là Cơ Anh

đã cướp đi cuộc đời hạnh phúc đáng nhẽ ta sẽ có! Cho nên, khi ta biết

tất cả đầu mối tội lỗi này đều bắt nguồn từ hắn việc đầu tiên ta làm là

sai người giám sát hắn, xem xem con cưng thực sự của ông trời kia sống

cuộc đời vinh hoa phú quý khác biệt hoàn toàn với ta như thế nào!”.

Chiêu Doãn nói đến đây, mắt bỗng lộ ra vẻ mơ màng, y nhìn nàng đăm đắm,

ánh mắt lần nữa lại trở nên bi thương vô tận: sáu đó, ta… nhìn thấy

nàng. Ta nhìn thấy nàng rồi, à không, trẫm nhìn thấy nàng, Hy Hòa. Ngày

hôm đó, trẫm đã nhìn thấy nàng”.

Vành mắt Hy Hòa đột nhiên đỏ hoe, khàn giọng nói: “Sao Cơ Anh lại có thể có lỗi với hoàng thượng được?”.

Chiêu Doãn không trả lời câu hỏi của nàng nói thẳng toẹt: “Nàng khi

đó đã là tình nhân của Cơ Anh, hơn nữa, khi giặt quần áo nàng lại dùng

cách giống như mẹ ta uống rượu để xua lạnh… Khoảnh khắc đó trẫm cảm thấy vận mệnh bỉ ổi làm sao, cũng đáng thương làm sao. Nó cướp đi của trẫm

một người, rồi trả lại cho trẫm một người. Cho nên, mấy ngày sau, trẫm

tuyên triệu Cơ Tịch vào cung, nói với lão thất phu đó, trẫm muốn tình

nhân của con trai lão”.

Hy Hòa thở hắt ra một hơi lạnh run rẩy hỏi: “Cho nên, ngày hai mươi chín tháng ba, trong rừng hạnh, Cơ Anh…”.

“Ngày hai mươi chín tháng ba, Cơ Anh viết thư hẹn nàng đợi hắn trong

rừng hạnh nhưng mãi mà hắn chẳng xuất hiện Nàng đợi mãi mà không thấy

hắn đến, khi tức giận quay về nhà thì phát hiện cha nàng đã bán nàng cho người khác vì thua bạc. Ngày hôm sau thì nàng vào cung…”.

Cả người Hy Lạp bắt đầu run rẩy dữ dội: “Là hoàng thượng sắp đặt… tất cả những việc đó đều do người sắp đặt?”.

Chiêu Doãn dán mắt nhìn nàng ta, không hề chớp mắt: “Đúng”

Hy Hòa không chút nghĩ ngợi vung tay, chiêu Doãn không né tránh, “bốp”

một tiếng, trên gương mặt y lằn năm vết ngón tay.

“Người! Người… người”. Hy Hòa chân trần nhảy xuống giường, tức giận

đến mức gằn như không thở nổi, ôm ngực nói: “Tại sao hoàng thượng phải

làm như thế? Tại sao phải chia cắt ta và Cơ Anh? Tại sao? Chàng rốt cuộc đã cướp của hoàng thượng thứ gì? Không phải chàng là đại công thần phò

trợ hoàng thượng lên ngôi hay sao? Không phải chàng là thần tử mà hoàng

thượng tín nhiệm nhất hay sao? Chàng…”.

Chiêu Doãn lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Nàng nghĩ xem, hắn vì cái gì mới phò tá trẫm thành tân đế?”.

Hy Hòa sững người.

“Nàng nghĩ xem, vì cái gì mà Cơ gia không giúp thái tử Thuyên thế lực mạnh nhất, không giúp Tấn vương vốn có danh vọng, không giúp Hoằng

vương tài trí hơn người, lại chỉ giúp một kẻ không quyền không thế, xuất thân hàn vi, không chút sở trường như ta?”. Mỗi câu hỏi thốt ra, y lại

bước gần Hy Hòa một bước, Hy Hòa bị dồn ép, lùi đến góc tường, cuối cùng không còn chỗ lùi nữa nàng ta thất thanh kêu lên, ngồi thụp xuống đất.

Chiêu Doãn từ trên cao nhìn xuống nàng ta như thế, ánh mắt sắc nhọn

lạnh lẽo như kiếm như băng, giống như hết thảy mũi nhọn sắc bén trên đời này: Chính là vì hắn nợ ta! Hy Hòa, Tiểu Hồng của nàng đã thực sự nợ ta quá nhiều quá nhiều cho nên, ngay cả đến nàng cho ta thì hắn vẫn nợ ta, còn lâu hắn mới trả đủ, mãi mãi không trả đủ”.

Là bao nhiêu năm về trước, một ngọn đèn cô lẻ chiếu sáng gian phòng

tối tăm, chiếu sáng người đỏ mặt mày điên cuồng, soi tỏ y đang gào thét – Nợ ta, nợ ta, cả đời này kiếp này hắn đều nợ ta!

Đầu Cơ Anh vã mồ hôi lạnh, chàng tỉnh dậy.

Tim chàng bỗng nhói đau dữ dội, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách lồng ngực chui ra cơ thể lại hoàn toàn bất động, giống như đang

chìm trong đầm lầy, không thể nào cựa quậy nổi.

Chàng há to miệng, hít vào thở ra thật sâu, nhưng vẫn không cảm n


Snack's 1967