
ột tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ
hai cánh môi cong cong mềm mỏng nhưng ưu mỹ khó tả đó, thánh thượng của
bọn họ, cuối cùng đã thu ánh mắt chiếu trên chiếc bút về, nhìn thẳng vào mọi ngươi, chậm rãi mở miệng: “Một lần cuối cùng”.
Tám người quay sang nhìn nhau.
Chiêu Doãn đứng dậy, dửng dưng lặp lại một lần nữa như đang ra lệnh
với bọn họ, lại như đang tự nói vơi chính mình: “Một lần cuối cùng”. Nói đoạn, rũ áo bỏ đi để lại tám người đang trố mắt nhìn nhau, không hiểu
ra sao.
Đợi khi Chiêu Doãn bước ra khỏi Bách Ngôn đường, lại qua một lúc lâu, mới có một giọng nói e dè cất lên phá vỡ sự im lặng: “Hoàng thượng nói
một lần cuối cùng, là… ý gì?”.
Thiếu niên áo xanh lục lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, hoàng thượng muốn
nói, đây là lần cuối cùng người dung túng Kỳ Úc hầu mà không truy cứu”.
Người áo lam nhíu mày: “Cũng có nghĩa là…”.
Người áo tím tiếp lời: “Cũng có nghĩa là, lần sau Kỳ Úc hầu tái phạm cũng là lúc hắn bị hủy diệt”.
Trong nhà, một cây nến bỗng cháy xèo xèo bùng lên hoa nến, khiến ánh
sáng hắt ra sáng bừng trong khoảnh khắc, cũng khiến cho bức hoành phi
“Bách Ngôn đường” bằng gỗ mun treo phía trước sảnh hiện rõ vẻ kỳ dị.
Mà khi đó, Chiêu Doãn đã đi ra hành lang dài bên ngoài. Thư phòng,
ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng hạ huyền(2) treo trên bầu trời, một chú
quạ vừa bay vụt qua, rớt lại hai tiếng kêu “quạ quạ”.
Điền Cửu theo sát phía sau y, nghe thấy vậy bèn búng ngón tay, chú
quạ đen đó kêu lên thảm thiết, rồi từ trên tầng không rơi xuống, cách
chân Chiêu Doãn đúng nửa thước.
“Tiểu nhân sẽ đi xử lý”. Điền Cửu nhanh như tên chạy lên phía trước
định nhặt con quạ, nhưng Chiêu Đoãn bình thản giẫm lên mình con quạ, đi
tiếp. Điền Cửu hơi sững lại, hắn ngước mắt thăm dò thái độ của chủ tử,
dưới ánh trăng gương mặt xanh xao hơn bình thường đó bởi không cười nên
càng có vẻ cao thâm khó đoán.
“Hoàng thượng?”. Hắn cẩn thận dè dặt mở miệng.
Dưới đêm trăng, ngũ quan Chiêu Doãn được nhuộm ánh bạc nhàn nhạt, đôi mắt đen thẫm, ngoài vẻ tuấn mỹ và tà mỵ ra, lại phô bày một vẻ u sầu
khó tả thành lời.
Y cứ ngẩng đầu như thế ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời trầm lặng đứng hồi lâu, rồi mới nói sáu chữ: “Trẫm muốn thăm Hy Hòa”.
Bảo Hoa.
Hai chữ đại tự viết bằng Điệp thể(3), khắc trên tấm hoành bằng ngọc
phi thúy bốn góc còn khảm thêm một viên dạ châu lớn bằng mắt rồng, tô
điểm cho cánh cửa cao bằng gỗ tử đàn và bậc thang bằng đá cẩm thạch
trắng ở phía dưới.
Theo cầu thang đi lên, sau bảy tầng hành lang quanh co là tòa nhà
tường bằng lưu ly, sân bằng thủy tinh. Dù đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc
vẫn sáng trưng, loáng thoáng tiếng tơ tiếng trúc từ đại sảnh vẳng ra,
nghe không chân thực chút nào. Chiêu Doãn không đi sang phía đó, mà men
theo con đường nhỏ của Bích lâm rẽ ngoặt sang một góc, rồi đi vào hậu
viện. So với sự huyên náo ồn ào của tiền viện, hậu viện lại lặng ngắt
như tờ.
Hai cung nhân ngồi cạnh bậc thềm ở cuối hành lang đang thì thầm to
nhỏ, thấy y xuất hiện đều giật thót kinh sợ, toan khom mình hành lễ thì y đã vén bức rèm voan trắng đi vào trong.
Ánh trăng hắt qua song cửa sổ đang mở, soi rõ căn phòng tối mịch.
Trong ánh trăng tĩnh mịch ấy, một nữ nhân đắp chăn nằm trên giường,
mái tóc đen dài giống như thác nước buông xõa bên gối, nàng nhắm mắt,
hơi thở đều đều. Chiêu Doãn nhẹ bước qua đó. ánh trăng rớt trên mặt Hy
Hòa, rèm mi và chiếc mũi cao của nàng hắt xuống chiếc bóng lờ mờ, ngũ
quan trong lúc say ngủ nhìn bình tĩnh mà hiền hòa.
Chiêu Doãn ngồi xuống cạnh giường, nhìn nàng hồi lâu, trong đáy mắt y dường như có thứ gì đó mở ra biến thành sâu thẳm và mềm yếu. Y giơ ngón tay cẩn thận dè chừng khẽ vuốt ve bờ môi nàng.
Thế là Hy Hòa nhếch khóe môi nhoẻn cười.
Ánh mắt Chiêu Doãn lóe sáng, rồi cũng cười theo nàng.
“Đừng làm ồn…”. Hy Hòa hơi nghiêng nghiêng đầu nũng nịu.
Chiêu Doãn cúi người xuống hôn nàng, Hy Hòa vừa cười vừa vô ý xua tay, lý nhí nói: “Đừng làm ồn nữa… Tiểu Hồng”.
Động tác của Chiêu Doãn bỗng nhiên sững lại.
Ánh trăng như lụa.
Làn da của mỹ nhân đưới lớp lụa trắng ngần, ngũ quan sáng rõ đẹp đẽ.
Đặc biệt giờ khắc này, nụ cười càng tươi rói, cho dù vẫn đang trong mộng chưa tỉnh, nhưng đầu mày khóe mắt đều hàm chứa vẻ quyến rũ khôn tả, dấy lên sự phong lưu vô tận, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Y cứ giữ tư thế cúi lưng như thế một lúc lâu mới chầm chậm ngồi thẳng dậy. Lại lần nữa nhìn Hy Hòa đang nằm trên giường, ánh mắt đầy băng
giá.
Hy Hòa dường như ý thức được điều gì, rèm mi rung rung, nàng ta đã
tỉnh lại. Thấy y, nàng ta có chút ngạc nhiên lại có chút hoang mang:
“Hoàng thượng”‘ 1ời còn chưa dứt, Chiêu Doãn đã giang tay, ôm nàng ta
thật chặt vào trong lòng.
Hy Hòa vô thức giãy ra, Chiêu Doãn khẽ thả lỏng, nhưng vẫn không
buông tay ra. Hy Hòa không giãy nữa mà lười biếng hỏi: “Đêm nay không
phải là thọ yến của Khương quý nhân sao? Hoàng Thượng không ở chỗ quý
nhân, mà đến chỗ thiếp làm gì?”.
“Trẫm nhớ nàng”.
“Hả?”. Hy Hòa nhướn mày, nếu nói là kinh ngạc chẳng thà nói là châm biếm còn hơn.
Chiêu Doãn lại vùi đầu vao hõm cổ n