
đẩy đến một độ cao nào đó, cho dù bản
chất của hắn đơn thuần đến đâu, lý tưởng của hắn tầm thường đến đâu, thì cũng đều không thể chống nổi hai chữ ‘thời thế’. Nhớ Hán Cao Tổ Lưu
Bang năm xưa chẳng qua chỉ là một tên đình trưởng nhỏ bé, còn bị cha
mắng là “vô lại”, ai có thể nghĩ ngày sau ngài lại thống nhất Trung
Nguyên, thậm chí đánh bại chiến thần Hạng Vũ? Trần Thắng Ngô Quảng vốn
là bần nông nhưng có thể khiến thiên hạ Đại Tần diệt vong; Tống Thái Tố
Triệu Khuông Dẫn cũng chỉ từ một cấm vệ quân thăng một lèo lên thành Ngự tiền Đô kiểm hiệu, cuối cùng khoác hoàng bào đoạt được Hậu Chu… Hoàng
thượng, những chuyện như vậy trong sử sách chúng ta nghe còn ít sao?”.
“Chú ý đến ngôn từ của ngươi”. Nam tử áo xám lạnh lùng nói: “Hạng Vũ
tự kiêu, Tần vương ngu tối, Chu chủ vô năng, há có thể đem ra so sánh
với hoàng thượng của chúng ta?”.
“Được, không nhắc chuyện cổ nhân. Vậy đơn cử Hộ quốc đại tướng Tiết
Hoài mới đây, năm đó đối với tiên đế cũng là lòng son dạ sắt, lên núi
đao xuống biển lửa; đối với đương kim thánh thượng lại càng tận tâm phù
trợ, toàn lực bảo vệ. Kết quả thì thế nào? Lẽ nào chúng ta còn cần một
Tiết Hoài thứ hai?”. Nói đoạn ánh mắt người áo tím sắc như dao lia qua
gương mặt của từng người, vẻ mặt mỗi người một khác.
Thiếu niên áo xanh lục trầm ngâm hơi lâu, ngẩng lên quay lại nhìn
người áo tím nói: “Ngươi nói nhiều như thế, nhưng ta chỉ muốn biết – Từ
trước đến giờ Kỳ Úc hầu đã làm sai điều gì?”.
“Hắn chưa được cho phép đã lén lút đến Trình quốc, là tội thứ nhất;
hắn không màng đến nguyện vọng ban đầu của hoàng thượng, bình định Trình loạn, đó là tội thứ hai; hắn phù trợ một tân vương khôn ngoan, đó là
tội thứ ba. Dựa vào ba tội danh này đủ khép hắn vào tội chết cả trăm
lần”. Nói đến đây, trong mắt người áo tím bỗng lóe lên một ánh nhìn thô
tục, hắn cười lạnh nói: “Nếu ba tội danh này chưa đủ, ta còn có thể chỉ
ra nhiều hơn nữa, còn chưa kể hắn và Thục phi quá thân mật. Theo tin mật thám, từ khi hắn gặp Thục phi đến giờ, hai người dính nhau như hình với bóng”.
Sắc mặt của thiếu niên áo xanh lục hơi nhợt nhạt cuối cùng lặng im.
Tự nghìn xưa, đế vương kỵ nhất chuyện thần tử đám dòm ngó đồ của
mình, hơn nữa, trên danh nghĩa Khương Thục phi đáng lẽ vốn là thê tử của Kỳ Úc hầu, nhưng giữa đường bị một đạo thánh chỉ của hoàng đế cưỡng ép
cướp đi. Trong tình huống này, dụng ý của hoàng thượng hẳn đã rất rõ
ràng, là thần tử thì càng phải tránh né mới phải, nhưng Kỳ Úc hầu vẫn
không né tránh. Thật không biết là hắn quá ngay thẳng không kiêng dè;
hay là cố ý thị uy với hoàng thượng?
Thấy mọi người trầm mặc, người áo tím quay sang, khom người nói với
Chiêu Doãn: “Hoàng thượng, thuộc hạ và Kỳ Úc hầu không hề có tư thù, nói ra nhưng lời công kích này thần cũng không cố ý đối đầu với hầu gia.
Chúng thần chỉ là mưu sĩ của hoàng thượng, chức trách của chúng thần là
vì hoàng thượng mà suy nghĩ sao cho đế thuật chu toàn, phòng trừ hậu họa về sau. Mà sau khi thương thảo, kết quả chúng ta có được chính là quyền thế của Kỳ Úc hầu quá lớn, lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến đế vị. Nên, vệc trước mắt là phải làm cho hắn suy yếu đi. Nếu để hắn tiếp tục lớn
mạnh, thì e rằng đến lúc muốn kìm chế hắn cũng không kịp. Hơn nữa, hoàng thượng chỉ sùng ái mình hầu gia, trước mắt tuy không xảy ra mối hiểm
họa lớn nào nhưng sau này khó tránh dẫn đến sự bất mãn của quân thần.
Trời cao giáng mưa, phải chú ý ban đều, nếu chỉ luôn ban cho một chỗ thì mảnh đất đó phì nhiêu, còn chỗ khác sẽ thiếu nước nên cằn khô. Xin
hoàng thượng suy xét cho kỹ”.
Chiêu Doãn vừa chăm chú lại vừa lơ đễnh kẹp cán bút, dùng ngón tay
cái khẽ đẩy, chiếc bút xoay xoay như bay. Giữa các ngón tay, y cứ lặp đi lặp lại như vậy hết lần này đến lần khác.
Người áo tím và áo lam đối mắt nhìn nhau, người áo lam lên tiếng:
“Thuộc hạ biết hoàng thượng yêu quý hầu gia, hầu gia đích thực là nhân
tài trăm năm mới có, chúng thuộc hạ tuyệt đối không có ý ‘đại nhân tài
thì không phải là kẻ thánh thượng có thể chế ngự’. Khi nuôi hổ, nếu ta
cho ăn một cách mù quáng thì không thể khiến con hổ thực sự biết nghe
lời, cách huấn luyện tốt nhất là đan xen giữa việc lúc nào nên thưởng
thịt, lúc nào cần phạt roi. Hoàng thượng đã cho con hổ hầu gia này ăn
quá nhiều thịt, bây giờ là lúc nên phạt vài roi, để hắn nhớ ai mới là
chủ nhân của hắn. Như thế, sau này hắn mới không dám hành sự mà không
thông báo”.
Người áo tím lại bổ sung thêm: “Cũng có nghĩa là, thực ra phù trợ ai
xưng đế không quan trọng, quan trọng là trước khi hành sự hắn phải xin ý chỉ của hoàng thượng. Chỉ khi hoàng thượng đồng ý, hắn mới được phép
thực hiện. Nếu hoàng thượng không đồng ý, hắn tuyệt đối không được
làm!”.
“Cạch” một tiếng, chiếc bút trượt khỏi tay Chiêu Doãn rớt xuống chiếc bàn dài, lăn lông lốc đến tận cuối bàn.
Vừa khéo lăn qua mặt tám vị mưu sĩ ngồi ở đó.
Ánh mắt tám người lóe sáng, đối với tình huống này rất khó để nói rõ
hành động vừa rồi của hoàng thượng là vô tình hay cố ý, trong lòng ai
nấy đều thầm cân nhắc.
Sau đó bọn họ lại nghe thấy m