
vừa hỏi: “Người đâu?”.
“Đều đợi ở Bách Ngôn đường”.
“Để các ngươi đợi lâu rồi”.
“Làm nô tài, đợi chủ tử là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, chủ tử vì
nhận lời Thục phi nương nương mới không thể đi khỏi được thuộc hạ biết
ạ”.
Chiêu Doãn cười nhạt, vẻ mặt không nhìn ra là vui mừng hay châm biếm, cứ cao sâu không thể nắm bắt như thể, y đến thẳng ngự thư phòng, sau đó rẽ qua cửa ngách, tiến vào một gian mật thất.
Mật thất không có cửa sổ, nhưng lại được bài trí cực kỳ trang nhã,
gồm một chiếc bàn ngọc đài, bên cạnh là tám chiếc ghế tựa êm, trên mỗi
chiếc ghế đều có một người đang ngồi đợi, tuy mỗi người một vẻ, nhưng
đều là những nam tử tài hoa, người lớn tuổi nhất cũng không quá ba mươi, mà người nhỏ tuổi nhất lại chưa đến hai mươi. Cửa mở, tám người lũ lượt đứng dậy khấu đầu bái kiến.
Chiêu Doãn xua tay, rảo bước đến ngồi xuống bên bàn, nói: “Nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Người mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc lam, mặt vuông chữ điền, đường
nékhuôn mặt tuy rất bình thường nhưng đôi mắt sáng và tinh nhanh đến bức người vừa nghe Chiêu Doãn nói xong liền đứng dậy sang sảng tấu: “Hoàng
thượng chúng thuộc hạ vừa nhận được tin mật mới nhất: Năm ngày tới người đăng cơ trong buổi thọ yến của Trình vương không phải là đại hoàng tử
Lân Tố, mà là đế nữ Di Thù. Tất cả đều do một tay Kỳ Úc hầu tác thành”.
Chiêu Doãn hơi chau mày, không nói gì.
Người mặc áo tím, mặt chuột tai dơi, dáng vẻ cay nghiệt, giọng cao
hơn người đầu tiên đứng lên thưa: “Trước đây thuộc hạ đã cảm thấy việc
Kỳ Úc hầu tự mình đến Trình Quốc. Là chuyện vô cùng không ổn. Sau khi
hắn đến đó, quả nhiên phóng túng làm càn, thay đổi càn khôn, phá hoại
toàn bộ kế hoạch mà chúng ta đã dày công suy tính bao năm!”.
Một thiếu niên áo xanh lục chừng mười tám mười chín tuổi lạnh nhạt
nói: “bây giờ thư thế này, thực ra cũng không có gì không tốt”.
“Thế nào gọi là không có gì không tốt?”. Giọng của người áo tím đột
nhiên trở nên gay gắt, quay người thiếu niên áo xanh lục, nói: “Đừng
quên tâm nguyện ban đầu của chúng ta là gì! Đâu phải chỉ mở thêm vài bến cảng, thu thêm ít tiền thuế, kiếm thêm ít bạc đâu! Theo ta thấy, nếu
mục đích ban đầu không đạt được, thì có nghĩa là có tổn thất. Mà có tổn
thất chính là vô cùng không tố”.
Người mặc áo lam gật đầu tán đồng: “Không sai. Di Thù. Xưng đế, bề
ngoài thân thiện với nước ta, nào là mở bến cảng rồi ưu đãi thuế má;
nhưng lại hoàn toàn khác so với kế hoạch lúc đầu của chúng ta. Chúng ta
căn bản không cần tiền tài kỹ thuật bí mật, cái chúng ta cần là ba nước
hỗn loạn, để chúng ta tọa sơn quan hổ đấu làm ngư ông đắc lợi, là lấy
chiến tranh để nuôi đất nước, là xưng hùng bốn bể! Đến nay, Kỳ Úc hầu
làm vậy chẳng phải là khoái đao trảm loạn ma (1) , mau chóng triệt tiêu
tình trạng hỗn loạn vốn có, cứ thế này hai nước Yên, Nghi theo đà sẽ
chiếm lợi thế, thế lực đất nước tất sẽ thịnh vượng, mà Trình quốc cũng
có thời gian nghỉ ngơi hưu dưỡng”.
Một nam tử áo xám chậm rãi mở miệng nói: “Đừng quên, nữ nhân xưng đế, là mối họa lớn”.
Thiếu niên áo xanh lục xen lời một cách thản nhiên: “Xin nhắc các vị
nhớ cho một điểm – Đừng bao giờ coi thường nữ nhân”. Hắn nhếch khóe môi, cười cười: “Đừng coi thường Di Thù Hơn nữa, nàng ta chỉ dựa vào bản
thân đã có thể khiến Kỳ Úc hầu giơ tay viện trợ. Thử hỏi, đổi lại có mấy người trong các vị ngồi đây có thể làm được điều này?”.
Người áo tím cười lạnh: “Cho nên ta mới nói hành động này có vấn đề
về tình về lý, Kỳ úc hầu đều không nên phù trợ Di Thù, nhưng hắn lại
giúp nàng ta. Còn nữa, hắn đã tự ý quyết định mà không hề bẩm báo với
thánh thượng. Rốt cuộc hắn có ý gì?”.
Lời vừa thốt ra khắp phòng im bặt.
Trong bầu không khí im lìm dị thường đó, Chiêu Doãn tiện tay nhấc một chiếc bút lông trên bàn lên nghịch chơi, mọi người đổ dồn ánh mắt vào
y, đợi chờ thái độ của y, nhưng y vẫn không tỏ vẻ gì khác, chỉ khẽ nheo
mắt, nói: “Nói tiếp đi, chớ dừng lại”.
Vậy nên người áo tím đành tiếp tục nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ tuyệt đối không có thành kiến với Kỳ Úc hầu. Những việc hắn làm vì hoàng
thượng mấy năm nay cũng thực sự là tận tâm tận lực. Nhưng, chính vì biểu hiện trước đây của hắn quá tốt cho nên hắn ngày càng được ngài coi
trọng, quyền lực ngài trao cho hắn cũng ngày càng lớn. Bốn nước quanh
đây, thiên hạ ai chẳng biết Kỳ Úc hầu đứng đầu quần thần Bích quốc; còn
muôn dân bách tính Bích quốc thì ai chẳng tôn sùng hắn như thần như
thánh chứ. Tuy hắn không nắm quân quyền, nhưng mấy đại danh tướng hiện
nay có người không do hắn đề bạt tiến củ; tuy hắn không can thiệp đến
quan văn, nhưng hai kỳ thi đều do hắn cầm trịch… Trong lúc không ai hay
biết hắn đã có vô số môn nhân; trong lúc không ai h biết, hắn đã ban ơn
đầy nội; và cũng chính trong cái lúc không ai hay biết ấy… hắn đã trở
thành một kẻ vô cùng có thế lực”.
Khóe mắt Chiêu Doãn giật giật mấy cái, nhưng y vẫn im lặng.
Người áo tím hít sâu một hơi, thở dài nói: “Hoàng thượng, lịch sử đã
minh chứng thần tử mà có quyền thế quá lớn danh vọng quá cao, tất sẽ dẫn đến làm phản. Khi một người bị