Disneyland 1972 Love the old s
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329025

Bình chọn: 8.5.00/10/902 lượt.

ể nàng, đau

đớn đến gần như tê dại.

Mà chính vào lúc đó, cửa phòng cọt kẹt mở ra, Giang Vãn Y bước ra

ngoài, dặn dò hai tên thị vệ vài câu, đang định quay người đi vào,

Khương Trầm Ngư không nhẫn nhịn được nữa, chạy lên trước hỏi: “Công tử

bị làm sao? Công tử làm sao vậy? Rốt cuộc chàng bị làm sao?”.

Giang Vãn Y do dự một lát, thận trọng đáp: “Ngài đỡ hơn rồi, muội đừng quá lo lắng…”.

“Rốt cuộc công tử mắc bệnh gì? Tại sao lại đột ngột thành như thế?

Công tử bệnh bao lâu rồi? Nghiêm trọng không? Trong chiếc bình nhỏ kia

là thuốc phải không? Tại sao uống thuốc rồi mà vẫn không đỡ”. Nàng càng

nói càng sốt ruột, cuối cùng dường như càng nói càng loạn, “Thật sự

không liên quan đến Di Thù sao? Có phải có người hạ độc chàng không? Có

người muốn uy hiếp chàng phải không? Là hoàng thượng…”.

Giang Vãn Y lập tức ngắt lời nàng: “Thục phi nương nương!”.

Khương Trầm Ngư cả kinh, cách gọi này tựa như một chiếc chùy nặng,

nện thật mạnh vào trái tim nàng, đồng thời cũng nện bay hết mọi cảm xúc

của nàng.

Nàng co rúm lại, lộ vẻ đau đớn.

Sự áy náy thoáng lóe lên trong mắt Giang Vãn Y, hắn quay người định

vào phòng, tay áo lại bị giữ chặt. Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn

thấy ánh mắt e dè của Khương Trầm Ngư, ánh mắt ấy mềm yếu đến khó tả,

nhưng lại như vô số sợi tơ, đủ để bó chặt bất cứ người nào.

Khương Trầm Ngư cứ nhìn hắn một cách khổ sở đáng thương như thế, túm

tay áo hắn, ngón tay không ngừng run lật bật, nói bằng một thanh âm rất

khẽ rất khẽ: “Hãy… hãy nói cho muội đi…”, ngừng lại một lát, lại gọi:

“Sư huynh… cầu xin huynh”.

Sắc mặt Giang Vãn Y hơi biến đổi, không thể cự tuyệt được nữa. Bởi vì nước mắt của Khương Trầm Ngư đã lăn xuống.

Những giọt lệ to tròn, đọng lại trên bờ mi như dùng mực đen vẽ phác,

sau đó mau chóng lăn xuống, khiến đôi mắt nàng càng sâu thêm, đen thêm,

làn da nàng càng nhợt nhạt thêm. Hai thứ tương phản, càng nổi bật vẻ đẹp yếu đuối đến kinh người.

“Sư huynh, xin hãy nói cho muội, muội thực sự, thực sự rất lo lắng, cầu xin huynh, cầu xin huynh đấy, sư huynh…”.

Nàng khóc không thành tiếng.

Mặt Giang Vãn Y hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng, cuối cùng thở dài, thấp giọng than: “Công tử mắc bệnh tim”.

“Bệnh tim?”. Khương Trầm Ngư trợn trừng mắt.

Giang Vãn Y ừ một tiếng, “Di truyền bẩm sinh. Mẫu thân của ngài cũng bị bệnh này mà qua đời”.

Khương Trầm Ngư nghĩ đến những chuyện về Cơ Anh mà nàng được nghe

trong thọ yến của phụ thân hai năm về trước, mẫu thân chàng đã qua đời

trong dịp ấy, lẽ nào bây giờ lại đến lượt công tử?

“Vậy công tử?”.

Giang Vãn Y cụp mắt, thần sắc ủ rũ, Khương Trầm Ngư vội vã nắm tay hắn, cuống quýt gọi: “Sư huynh”.

Giang Vãn Y ngần ngừ mãi, cuối cùng mới trả lời: “Công tử mắc bệnh đã lâu, lại thêm mệt mỏi tích tụ, lao lực quá độ, khí huyết ngưng trệ, hỏa tâm thiêu đốt, đã không thể trị tận gốc, bây giờ điều duy nhất có thể

làm là ôn dương bổ khí, lấy tả phù chính…”.

“Muội nghe không hiểu…”. Khương Trầm Ngư thì thầm, “Sư huynh, những lời huynh nói, muội đều không hiểu…”.

Trong mắt Giang Vãn Y lộ vẻ đau thương, chậm rãi nói: “Có nghĩa là

nếu công tử có thể không quan tâm đến bất cứ ngoại sự nào, chỉ tĩnh tâm

điều dưỡng, có lẽ còn có thể có năm năm tuổi thọ”.

“Còn nếu không thể?”.

“Cùng lắm chỉ một năm”.

Khương Trầm Ngư bỗng cảm thấy một sức mạnh to lớn ập tới, sau đó, hung hăng xé toạc nàng từ đầu đến chân.

Nàng chớp mắt, ngã ra đằng sau, Tiết Thái bên cạnh bất giác đưa tay đỡ, kết quả là hắn cũng ngã lăn ra đất.

Giang Vãn Y vội vàng bước lên sờ mũi nàng, liền thở phào nói với Tiết Thái: “Nàng ấy chỉ là kinh hãi quá độ, bị ngất thôi”.

Tiết Thái nằm dưới người Khương Trầm Ngư, nghiến răng nói: “Mau nhấc

nàng ta ra khỏi người ta! Trông thì gầy mà nặng quá, ta sắp bị đè chết

rồi”.

Giang Vãn Y sai thị vệ đỡ nàng về phòng, khi quay lại phòng Cơ Anh,

đã thấy Cơ Anh đang ngồi tựa trên giường, tuy sắc mặt còn xám xịt, nhưng mắt đã sáng trong trở lại.

“Tại sao công tử không ngủ một lát?”.

Cơ Anh nhìn hắn, khẽ thở dài: “Ngươi không nên cho nàng ấy biết”.

Giang Vãn Y cười khổ: “Thuộc hạ biết”. Ngừng một lát, lại nói:

“Nhưng, khi nàng ấy dùng ánh mắt đó nhìn thuộc hạ, gọi thuộc hạ là sư

huynh, thuộc hạ không có cách nào từ chối nàng ấy, khước từ bất cứ yêu

cầu nào của nàng ấy… Xin lỗi…”.

Cơ Anh cúi xuống nhìn lồng ngực của mình, hỏi sang chuyện khác: “Ta thực sự chỉ còn có thế sống năm năm nữa?”.

Giang Vãn Y xòe tay bất lực: “Như thế đòi hỏi công tử phải tịnh tâm tu dưỡng…”.

“Vậy thì coi như có năm năm đi”. Cơ Anh mỉm cười, “Một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, có thể làm được rất nhiều chuyện”.

Giang Vãn Y nổi giận: “Công tử!”.

Cơ Anh giơ tay ra, ngăn hắn nói tiếp: “Ta biết, Vãn Y, những gì ngươi muốn nói, ta đều biết cả, cơ thể của mình thế nào, ta là người rõ nhất. Ta quá rõ, đúng thế, tất cả những chuyện này, ta đều quá rõ…”. Nói đến

sau cùng, giọng càng lúc càng nhỏ đi, cơ hồ không nghe thấy.

Giang Vãn Y đi tới, đặt một chiếc bình vào tay chàng: “Đây là loại

thuốc Hộ Tâm Hoàn tốt nhất mà thuộc hạ có thể chế ra, có