Polly po-cket
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325401

Bình chọn: 10.00/10/540 lượt.

gõ đoạn

cuối cho cuốn tiểu thuyết “Hoa Miêu Miêu” của mình.

Câu chuyện

của tôi đã kết thúc rồi, đừng ngưỡng mộ tình yêu của Hoa Miêu Miêu, bởi

vì người có được tình yêu này có thể là tôi, cũng có thể là bạn. Bàn tay ấm áp nhất đang nắm tay bạn có thể chính là người mà kiếp trước bạn đã

chung sống suốt đời hoặc là người mà bạn đã vô tình bỏ qua, chỉ có điều

bạn đã quên mất anh ấy mà thôi.

Nghĩ kỹ rồi hãy yêu, yêu thì phải kiên trì, có thể câu chuyện của bạn còn cảm động hơn của tôi. Tôi chờ

đợi, và cũng chúc phúc cho tất cả mọi người có được một hạnh phúc tràn

đầy như Hoa Miêu Miêu.

(PS: Nhân tiện quảng cáo)

Cửa hàng

thú cưng online Miêu Miêu hôm nay khai trương, chuyên kinh doanh các

loại thức ăn cho mèo (bao gồm các loại lương thực nhập khẩu từ Mỹ, thức

ăn hoàng gia và thức ăn bình thường), đồ hộp cho mèo, nhà vệ sinh cho

mèo, đồ chơi cho mèo, thuốc diệt côn trùng, sữa tắm thú cưng các loại,

thuốc bổ cho thú cưng, đồ dùng thường ngày… Mọi sản phẩm đều có hình ảnh thực tế, giao hàng nhanh chóng, đảm bảo chữ tín.

Liên hệ QQ: 5201314

Sẽ có nhân viên chuyên trách nhiệt tình đáng yêu phục vụ thông tin tư vấn

cho bạn, nếu chỉ để quấy rối, buổi tối hãy cẩn thận cửa sổ nhà bạn.

Giới thiệu về Bệnh viện thú cưng Miêu Miêu: Tọa lạc ở số 234 đường Tình

Duyên, thành phố O, bác sĩ đẹp trai, kiên nhẫn và có tinh thần trách

nhiệm (không thích nói nhiều, xin đừng khiêu khích), chuyên chữa bệnh

cho các loại chó mèo (đừng mang chuột đến, nếu không hậu quả tự chịu),

năng lực phẫu thuật số một. Ngoài ra có mỹ nam số một đảm nhiệm việc mua bán, có thể cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà, có thể trêu chọc, không thể ôm ấp, nếu không hậu quả tự chịu.

Điện thoại liên hệ: 139010xxxx

Nếu gọi điện tới quấy rối thì hậu quả tự chịu. Cảm ơn quý khách đã hợp tác.

HOÀN CHÍNH VĂN Trên Diêu Đài, cái

hành lang làm bằng bạch ngọc như đang muốn lao vút lên trời, đầm sen bên cạnh nghi ngút khói, vô số các tiên nữ xinh đẹp bưng các loại bát đĩa

thoăn thoắt qua lại, dù đang bận rộn nhưng thi thoảng họ lại đưa mắt

nhìn người đàn ông đang rảo nhanh bước chân.

Các thần tiên anh tuấn trên Thiên Giới rất nhiều, nhưng nam nhân này lại

đặc biệt thu hút ánh mắt họ, bởi vì mái tóc dài đỏ rực của chàng như một ngọn lửa toát lên sự nhiệt tình, say mê, trong Thiên Cung vốn đề cao sự thanh nhã, đơn giản thì màu sắc rực rỡ này sẽ trở nên vô cùng nổi bật.

Chỉ tiếc là hình như nam nhân đó không để ý tới điệu bộ nũng nịu của các

tiên nữ như mọi khi, có hai tiên nữ dẫn đường cho chàng, chàng bước lên

chính điện của Diêu Đài, nơi đó có một chiếc rèm châu được làm từ những

hòn ngọc màu trắng và hồng, sau tấm rèm châu có hai người đang chơi cờ.

“Ngao Vân, ngươi tới rồi hả? Vẫn thất bại sao? Kính Hoa Thủy Nguyệt cũng vô

dụng ư?” Một giọng nam ôn hòa vang lên, tràn đầy vẻ bất lực và mệt mỏi.

“Ngọc Đế điện hạ, tình cảm của họ quá sâu sắc, xin thứ lỗi cho thuộc hạ vô

năng.” Ngao Vân quỳ xuống hành lễ, giọng điệu vô cùng cung

kính.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

“Thôi bỏ đi, ngươi lui đi.” Ngọc Đế

chỉnh lại chiếc áo bào bằng gấm màu trắng, hạ quân cờ phỉ thúy xuống,

nhìn Vương Mẫu có vẻ đắc ý, lắc đầu. “Bích Thanh thật là quá si tình, vì nữ nhân mà bất chấp tiền đồ, uổng phí ý tốt của ta, loại nam nhân như

thế này có gì mà tốt?”

“Thua phải chấp nhận, thiếp đã nói hai đứa trẻ đó sẽ không từ bỏ ký ức để bắt đầu lại từ đầu đâu, nhưng chàng cứ

nói có.” Vương Mẫu không cho ngài cơ hội được nói nhiều. “Chàng sẽ không nuốt lời đấy chứ? Hơn nữa thiếp thích hai đứa chúng, loại nam nhân vô

tình vô nghĩa là ghét nhất.” Nói xong bà hằn học lườm Ngọc Đế một cái.

“Nếu không phải nàng cho chúng có thêm một ngày để gặp nhau thì con Mao yêu

đó đã đồng ý bỏ cuộc rồi.” Ngọc Đế rất không cam tâm.

“Nó bỏ cuộc cũng là vì nghĩ đến đối phương, thế gọi là hy sinh!” Vương Mẫu

không chịu thua kém, phản bác: “Chuyện lần trước thiếp nhắc tới, rốt

cuộc chàng có đồng ý hay không?”

“Ta nghe theo nàng, ta già rồi,

vợ chồng già, không muốn cãi cọ với nàng vì chuyện nhỏ này.” Ngọc Đế lập tức đồng ý rồi đột nhiên ra chiêu độc trên bàn cờ, cười rất trẻ con.

“Chiếu tướng.”

“Thôi, không chơi cờ với chàng nữa, thua mãi cũng

chán.” Vương Mẫu buồn rầu cất bàn cờ, “Thiếp về xem phim đây, một mình

chàng đi tìm con gái mà chơi.”

“Này… nàng lớn tuổi rồi mà sao thua cờ vẫn còn dỗi?”

“Ai lớn tuổi rồi?”



Ngoài Diêu Đài có tảng đá đã bị nước chảy hàng ngàn hàng vạn năm xuyên thấu,

Hoa Dung đứng bên bậc thềm, si mê chờ đợi, chờ Ngao Vân đi ra, trong

lòng thấy thật mông lung.

Nếu chàng bị làm sao thì làm thế nào?

Không được, không thể nghĩ sâu hơn, Hoa Dung áp tay lên ngực, nơi đó đau nhói, nàng nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng chẳng thấy gì.

Từ sau khi chàng cứu mạng nàng, chàng đã thành mạng sống của nàng.

Nhưng Hoa Dung biết chàng cứu mình chẳng qua chỉ vì lời thỉnh cầu của Hoa

Miêu Miêu, con Mao yêu đó mới là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, sự ngây thơ trong sáng của nàng ta đâu thèm đứng chung với sự bẩn thỉu của

người đã lăn lộn trong chốn hồng trần