
?” Cả người tôi ngây ra, khi cả nhà Mạc Ý chết là lúc tôi còn chưa gặp Bích Thanh Thần Quân.
Ngân Tử kéo tôi vẫn còn như đang trong giấc mộng, vừa đi về nhà vừa lải nhải chửi:
“Đồ mèo ngốc, ngày nào cũng thế, chẳng làm được trò trống gì cả. Nếu không
có ta lo liệu thì chắc cô ngồi uống gió Đông Bắc mà sống mất! Mấy ngày
này đừng có chạy lung tung, nói không chừng Bích Thanh Thần Quân sẽ tới, cô mà bị làm sao ta chẳng có ai bảo kê, phiền lắm…”
Đầu óc tôi
bấn loạn, dọc dường không nói gì, theo Ngân Tử về tới động phủ ở Lạc Anh Sơn, cũng chẳng ăn uống gì mấy, khiến Ngân Tử tưởng tôi bị bệnh, vội
vàng chạy đi tìm thầy thuốc.
Nằm trên giường, tôi ngẫm nghĩ kỹ
càng những việc đã xảy ra, đầu tôi bỗng dưng đau nhói, phảng phất như
một giấc mộng. Cho dù tôi cào cắn bản thân thế nào, thậm chí là ngã cả
ra đất mà vẫn không tỉnh lại. Ngân Tử thì sợ hãi hò hét loạn cả lên,
tưởng tôi bị trúng tà.
Cuối cùng tôi không biết là mình còn ở
trong mơ hay không, thế là đi ngủ, nghĩ tới Tiểu Mao, bất giác nước mắt
lại trào ra, tỉnh ngủ rồi phát hiện mình vẫn ở trong động, tôi vẫn là
Hoa Miêu Miêu đó.
Ngân Tử hỏi khẽ:
“Miêu Miêu… cô khóc cái gì? Trong mơ khóc mấy lần.”
Tôi hỏi Ngân Tử:
“Có phải ta có một đứa con trai tên Tiểu Mao không?”
Ngân Tử cốc đầu tôi một cái, giận dữ nói:
“Lại còn có con trai, cô kiếm được tấm chồng trước đi đã.” Sau đó cười giảo
hoạt, “Nếu không ai cưới cô thì ta có thể miễn
cưỡng.”
Tôi mặc kệ hắn, lảo đảo đi ra
ngoài, đi lên đỉnh núi Lạc Anh sơn, trên hòn đá to hình tròn ấy, nơi lần thứ hai tôi gặp Bích Thanh Thần Quân, cũng là nơi chàng đã bế tôi đi.
Sờ nhẹ lên hòn đá, nhìn những đám mây ở xa xa, tôi đột nhiên nhớ tới nghi vấn của mình.
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, liệu tôi có làm việc đó lần nữa?
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, chúng tôi có yêu nhau?
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, mọi điều có tốt hơn không?
Kính Hoa Thủy Nguyệt, nhân sinh như mộng. Lưu luyến nhìn một đám mây ở đằng xa, trên đám mây đó không có bóng hình chàng.
Nếu từ nay không gặp lại, liệu có không còn thương nhớ nhau?
Nếu từ nay không thương nhớ nhau, liệu sẽ không còn thương yêu nhau?
Nếu từ nay không thương yêu nhau, liệu sẽ không bao giờ hồi ức?
Nếu ở bên chàng là khiến chàng vĩnh viễn không thể cất cánh bay, khiến tất
cả mọi người phải chịu đựng đau khổ, vậy thì thà thiếp một mình nuốt nỗi đau khổ này vào trong.
Cắt đứt mọi nhân duyên, hóa giải mọi tai kiếp.
Từ nay chàng là Bích Thanh Thần Quân trên Thiên Giới, thiếp là Mao yêu Hoa Miêu Miêu, đường ai nấy đi, không bao giờ tương phùng.
Ngồi
trong bụi cây, khóc hết lần này tới lần khác, tôi nhớ Tiểu Mao, nhớ Tất
Thanh, tim tôi đau đớn tới mức gần như không thể chịu nổi, hai mắt đỏ
hoe, cho tới khi Ngân Tử tìm thấy tôi, hắn thấy tôi như vậy thì vội vàng ôm tôi vào lòng quát:
“Ai bắt nạt cô? Tôi đi tính sổ với hắn!”
“Chẳng ai bắt nạt ta cả, ta chỉ muốn khóc thôi.” Tôi lau nước mắt, vội vàng nở nụ cười, nhưng trông vô cùng gượng gạo. Bỗng dưng tôi nhớ tới Tiểu Trà, bất giác hỏi:
“Ngân Tử, ngươi thích ai không?”
“Không…” Ngân Tử nghe tôi hỏi thì khựng lại, nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Tôi nhớ ra cuộc sống của hắn với vợ ở kiếp trước, thấy hơi lo lắng:
“Nếu… ta hại ngươi không tìm được vợ thì thế nào…”
“Thế nào là không tìm được vợ?” Ngân Tử nheo mắt nhìn tôi, khẩu khí có vẻ nguy hiểm.
Tôi nhớ ra một loạt những phản ứng dây chuyền sinh ra khi số phận bị thay
đổi, không dám nhắc lại, lập tức nuốt cái tên Tiểu Trà vào bụng, chỉ âm
thầm quyết định, nếu gặp lại Băng Hoàn nhất định phải dốc toàn lực ra
giúp hai người hoàn thành việc tốt…
Ngân Tử hỏi mãi mà tôi không
mở miệng, thế là không vui, hắn kéo tôi về bắt tôi ăn, ra lệnh cho tôi
đi ngủ, trước khi ngủ còn định khai thác tôi:
“Có phải cô thích ai rồi không? Ta chưa từng thấy cô khóc bao giờ.”
Tôi giật mình, mãi sau vẫn không nói được gì. Bác sĩ bệnh viện thú
cưng Miêu Miêu và trợ lí làm thêm đều bị bệnh, bởi vậy đành phải đóng
cửa vài ngày để tĩnh dưỡng, trong đó Tiểu Mao bị gãy xương nằm trên
giường bó thạch cao chơi điện tử, Tất Thanh bị thương ngoài da và nhiễm
trùng, lại bị cảm, sốt nhẹ, bác sĩ sợ anh bị nặng hơn nên cho cả hai
người vào bệnh viện để theo dõi.
Nàng dâu hiền mẹ đảm là tôi còn
đang đi học đại học, không thể trốn tiết quá nhiều nên ngày nào tan học
cũng phải tới rót nước đưa cơm cho họ, bận tối tăm mặt mũi nhưng vẫn rất vui.
Đáng ghét là hai cha con họ ngày nào cũng nối máy chơi game PSP, mặc kệ tôi một mình, thật quá đáng, tuy rằng tôi thua hơi nhiều…
kỹ thuật hơi kém… lần nào chung đội với ai cũng khiến người ta mệt thêm… Thì cũng không thể kỳ thị tôi như thế chứ.
Điều kỳ lạ là, không
những Hoa Dung không xuất hiện ở khu chung cư nhà tôi mà Ngao Vân cũng
không thấy tới nữa, và mọi người toàn trường cứ như thể đã quên mất
người này, không những bố mẹ tôi mà ngay cả Tiêu Vũ cũng không hề nhớ
đến sự tồn tại của mỹ nam này, còn nói là tôi háo sắc tới hết thuốc
chữa, đầu óc bị đần rồi.
Tôi vô cùng căm phẫn vì hành vi sỉ nhục
một người trun