XtGem Forum catalog
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326674

Bình chọn: 9.00/10/667 lượt.

ó sẽ là người như thế nào.

Khi nó cất lên tiếng khóc chào đời, tôi cảm thấy cả thế giới như sáng bừng

lên, cơn đau ở bụng biến mất. Tôi chỉ muốn ôm lấy con, ngắm nghía con

thật kỹ, ôm chặt vào lòng không buông.

Khi đó, trông nó nhăn nheo xấu xí, cả người đỏ lựng lên, ở đuôi với tai đều không có lông, ngoài

khóc ra thì chẳng biết làm gì. Nhưng dù sao nó vẫn là đứa trẻ đáng yêu

nhất Yêu Giới, không, phải là đáng yêu nhất thế giới này.

Tối nào tôi cũng ru con ngủ, hát bài hát ru của Miêu tộc, dỗ dành để nó không

khóc, sau đó nửa đêm lại không cẩn thận đạp nó xuống giường, lại bị

tiếng khóc của nó đánh thức, lại tiếp tục một bài hát ru.

Lớn hơn một chút, nó muốn có mặt trăng ở trên trời tôi cũng nghĩ cách hái xuống cho nó, bọn Ngân Tử nói tôi quá chiều chuộng con, thế là đòi nuôi nó

thay tôi, tôi còn nổi nóng với bọn họ.

Tiểu Mao rất tuyệt, đột

nhiên tôi thấy nhớ con, không biết nó có ngoan ngoãn nghe giảng ở chỗ

Lam Vũ Thần Nữ không, cũng không biết nó có gây họa gì không.

Có lẽ không nên ngày nào cũng dính lấy tướng công, cũng phải đi thăm nó. Có thể ngày mai tôi sẽ đi.

Đại tẩu đang luôn miệng nói tới đứa còn chưa chào đời của mình, thấy tôi có vẻ lơ đãng thì không vui:

“Đệ muội mệt rồi sao?”

“Muội nhớ Tiểu Mao.” Tôi thành thực đáp.

Cũng là mẫu thân nên nàng lập tức thông cảm cho tôi:

“Tiểu Mao nhà muội học trường nào? Tiên sinh giỏi không? Sau này ta cũng cho con ta học ở đó được không?”

Câu hỏi này tôi không tiện trả lời, chỉ hàm hồ đáp:

“Trường đó hơi xa, phải ở lại trường.”

“Haiz, xa quá cũng không tốt.” Đại tẩu buồn rầu, “Không ở trước mặt mình thì không yên tâm.”

Lúc này đại bá ở ngoài ruộng đi về, thấy nàng có vẻ buồn rầu thì bật cười:

“Con là trai hay gái nàng còn chưa biết mà đã tính tới chuyện đi học rồi sao?”

“Con gái thì cũng cho đi học chữ được chứ sao.” Đại tẩu cười cười, níu tay đại bá, hai người bỏ mặc tôi rồi về phòng.

Tôi chẳng có việc gì làm, thế là cũng chạy về nhà mình.

Hướng Thanh đang tìm tôi, chàng nói:

“Số tiền trước kia tiêu gần hết mất rồi, lại không muốn động vào số lễ vật, nhân lúc này rảnh rỗi, ta muốn tới chỗ ngày trước giấu tài bảo mang về, nàng muốn đi cùng không?”

Tôi đang định đồng ý thì bỗng dưng nhớ tới Tiểu Mao, lại lắc đầu:

“Thiếp muốn lên Thiên Giới thăm con.”

Hướng Thanh trầm ngâm giây lát rồi đồng ý, chàng nói với tôi là khoảng hai,

ba ngày sau sẽ về, bảo tôi ở trên Thiên Giới đừng gây chuyện, cũng đừng ở lâu quá, ảnh hưởng tới việc học của Tiểu Mao thì không tốt.

Tôi

ừm một tiếng rồi đi tìm Ngân Tử với Tiểu Trà, hỏi họ xem có muốn đi cùng tôi hay không. Ngân Tử vốn không muốn đi, nhưng Tiểu Trà đã vui vẻ lôi

tay hắn, năn nỉ xin đi chơi, thế là hắn đành đồng ý.

Ba người

cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, vui vẻ bay lên trời, Tiểu Lâm rất nhiệt

tình sắp xếp phòng khách cho tôi, tôi đưa Tiểu Trà đi thăm thú khắp nơi

một vòng, rồi kéo nàng ta chạy tới trường tư thục, nhưng cái đồ vô dụng

ấy mới đi được nửa đoạn đường đã bò ra đất không đi được nữa. Thế là tôi đành dừng lại chờ nàng ta lấy lại sức, nhân tiện lao vào bụi hoa chơi.

Giằng co mãi mới tới được nơi, Hoàng lão tiên sinh thấy tôi thì có vẻ hân

hoan, vội vàng chạy tới khen Tiểu Mao thông minh lanh lợi, sau đó hỏi nó ở nhân gian có vui không.

Tôi ngơ ngác:

“Nó ở nhân gian rất ngoan, nhưng tôi nhớ nó nên tới đây thăm.”

“Tới thăm?” Hoàng lão tiên sinh sửng sốt, “Chẳng phải nó ở dưới nhân gian với cô sao?”

“Không có!” Nghe ông nói vậy, tôi nhất thời trở nên căng thẳng, “Dạo trước nó về Thiên Giới rồi mà, chẳng nhẽ nó trốn học sao?”

Hoàng lão tiên sinh vội vàng kéo tôi tới chỗ Lam Vũ Thần Nữ, Lam Vũ Thần Nữ nghe nói chuyện này thì kinh ngạc nói:

“Tối qua Tiểu Mao nói là nhớ mẫu thân nên bảo ta cho nó nghỉ một ngày về thăm, chẳng nhẽ nó không về sao?”

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Không thấy nó về.”

Lam Vũ Thần Nữ luống cuống, bà đứng lên:

“Thế thì đi tìm đi, nói không chừng hai người đi ngang qua nhau mà không biết.”

Tôi nghe thấy thế thì quên cả cáo biệt, vội vàng kéo Tiểu Trà, chẳng buồn

quan tâm nàng ta có chạy được hay không, cõng luôn lên lưng rồi quay về

Huyền Thanh Cung, tìm Tiểu Lâm hỏi lại, câu trả lời của Tiểu Lâm vẫn như thế, nói là tối qua Tiểu Mao về đến nơi xong lại đi, đến giờ vẫn chưa

nhìn thấy nó, còn tưởng là nó hạ phàm xuống Hoa Phủ chơi rồi.

Con trai biến mất rồi, tôi lo lắng tới phát khóc.

Ngân Tử túm lấy tôi đang hồn bay phách lạc, để Tiểu Trà lại rồi hai người

bay về Hoa Phủ kiểm tra một lượt, rồi lại về thôn Hướng gia tìm kiếm

nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mao đâu.

Tôi lại tới chỗ Ngưu Ma Vương hỏi thăm, không ngờ ông không có nhà, Kiều Kiều nói Tiểu Mao

không tới, định giữ tôi lại ăn cơm, tôi vội vàng từ chối. Tới Hỏa Diệm

Sơn, thấy La Sát cũng không có nhà, thị nữ của bà nói bà có việc gấp nên ra ngoài rồi.

Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Chẳng nhẽ bị cha đánh đau quá nên nó bỏ nhà ra đi sao? Nó sẽ biến thành đứa trẻ hư sao?

Tôi cắn đuôi, đi qua đi lại như con kiến bò trên chảo, không ngờ Tiểu Lâm ở trên trời lại mang tới cho tôi m