
thứ xuân dược này ở các dược điếm thông thường có lẽ không
có, thế là tôi lại một lần nữa cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục để bay thẳng lên thiên giới, tới phủ của Mạc Lâm. Lúc này trời mới tang tảng sáng,
phòng của hắn được trang trí đẹp hơn trước kia rất nhiều, có lẽ là vì có Cẩm Văn lo liệu.
Cô nàng tiểu đồng dụi mắt, ấm ức ra mở cửa cho
kẻ đã phá tan giấc mộng đẹp của nó, nó nói với tôi là Mạc Lâm ra ngoài
rồi, Cẩm Văn phu nhân thì ở nhà, thế là tôi bảo nó gọi Cẩm Văn ra đây.
Ve vẩy đuôi đi bảy, tám vòng trong phòng khách mới thấy Cẩm Văn ăn mặc
chỉnh tề, vội vàng từ nội đường chạy ra, nàng thân mật nắm tay tôi, cười nói:
“Cơn gió nào đưa muội tới đây, lâu lắm rồi chúng ta không
gặp nhau, Thần Quân đại nhân dạo này có khỏe không? Muội sống tốt không? Lát nữa ta sẽ xuống bếp làm cho muội mấy món ngon, rồi pha cho muội ấm
trà hoa.”
“Cẩm Văn, không cần đâu, muội tới tìm tỷ có việc.” Tôi
đi thẳng vào vấn đề chính, nói ra mục đích của mình. “Mạc Lâm có xuân
dược không?”
Một tiếng vỡ đanh gọn vang lên, tách trà vừa được
mang lên vỡ tan, Cẩm Văn trợn tròn mắt nhìn tôi, gần như bị hóa thạch,
tôi phải gọi mấy tiếng mới sực tỉnh lại, lắp bắp nói:
“Muội… muội … muội cần xuân dược làm gì?”
“Cho Hướng Thanh uống chứ làm gì!” Tôi hùng hồn đáp.
“Cho người uống cái đó làm gì?” Cẩm Văn định thần lại rồi lên tiếng.
dღđ☆L☆qღđ
Tôi thở dài, đau lòng nói:
“Có lẽ Hướng Thanh không được rồi.”
Lần này thì đến Cẩm Văn cũng làm vỡ chén, nàng vội vàng quay đầu lại, đuổi
tên tùy tùng đang dỏng tai lên nghe trộm ra ngoài, sau đó hạ thấp giọng
hỏi tôi:
“Thần Quân đại nhân cho dù biến thành người phàm thì sức khỏe vẫn tốt, sao lại không được?”
Tôi do dự giây lát, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho Cẩm Văn nghe, rồi nhờ nàng giúp tôi kiếm ít xuân dược về dùng thử.
“Thì ra là thế, đúng là hơi quái dị.” Cẩm Văn gõ nhẹ mấy ngón tay thuôn dài
xinh xắn lên bàn, suy nghĩ rất lâu rồi nói, “Với tính cách của người thì không có lý do gì thức ăn đã đưa lên đến miệng còn không nuốt xuống.
Nếu nói rằng chưa kết hôn thì không thể làm vậy, nhưng kiếp trước, chẳng phải chưa thành thân người cũng đã ăn muội rồi sao? Thần Quân đại nhân
vốn đâu phải là người câu nệ lễ tiết. Đúng là rất kỳ quái.”
“Thế có thể cho muội xuân dược không?” Một lần nữa tôi khẩn cầu.
Cẩm Văn cười cười:
“Nhưng Mạc Lâm nhà ta không có xuân dược.”
“Cái gì, hắn làm đại phu kiểu gì vậy? Đến xuân dược mà cũng không có! Chắc
chắn là một dung y[1'>!” Tôi phẫn nộ nhảy lên nắm chặt tay huơ đi huơ
lại.
[1'> Dung y: bác sĩ tầm thường
Cẩm Văn cười to nhìn tôi giận dữ, một lúc lâu sau mới chỉ vào mặt mình nói.
“Chàng không có nhưng ta có.”
“Cẩm Văn tỷ tỷ…” Tôi lập tức lao tới, luôn miệng gọi tỷ tỷ.
Cẩm Văn đùa chán với mèo mới chậm rãi đứng lên, đưa tôi ra hậu đường, tới
một thư phòng nho nhỏ, sau đó nàng dịch một giá sách bằng gỗ hồng ra,
đằng sau lộ ra một ngăn kín, trong đó để rất nhiều món đồ linh tinh. Cẩm Văn lục tìm một lúc mới tìm ra được một gói giấy màu trắng rất nhỏ, đặt vào tay tôi, dặn dò:
“Ngày trước ta tu hành Mi thuật nên mới
kiếm ít xuân dược về nghiên cứu. Nhưng sau khi gả cho Mạc Lâm, thì ta bỏ Mi thuật rồi, chàng lại rất thương ta, cuộc sống hòa thuận nên không
cần dùng tới cái thứ này nữa. Loại thuốc này tên là Ám Hương Hồn, không
màu không vị, gặp nước là tan, thế nên rất quý giá, một chút này là đủ
cho Thần Quân đại nhân phát tình rồi, muội phải sử dụng cẩn thận, dùng
hết là không còn nữa đâu.
Tôi cẩn thận cất gói xuân dược quý giá vào trong ngực, thành khẩn đa tạ Cẩm Văn rồi vội vã chạy về nhân gian.
Lúc này đã là sáng sớm, hình như Hướng Thanh vẫn chưa quay về, tôi dặn dò
Tiểu Trà một tiếng, bảo nàng ta trong khoảng thời gian này đừng đụng vào món đồ mà tôi đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ chạy vào bếp, tìm một quả Tuyết
Lê bình thường mà Hướng Thanh thích ăn nhất, gọt vỏ cẩn thận, lại thái
thành nhiều miếng nhỏ, sau đó lấy gói giấy ra, thận trọng rắc thứ bột
màu trắng trong đó lên quả tuyết lê. Tuyết lê vốn nhiều nước, bột thuốc
lại ít, gặp nước là tan ngay, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng xong, tôi vui vẻ ngân nga một bài hát, dịch cái tủ về chỗ cũ, rồi lại đặt mấy quyển sách rơi vương vãi vào giá sách, sau
đó quét nhà, nhưng Hướng Thanh vẫn chưa về. Vại nước trong bếp chẳng còn giọt nào, hình như chàng đã dùng hết lúc tắm, thế là tôi lại gánh thùng lên bờ sông lấy nước.
Hai thùng nước nhẹ như hai ly trà, có điều đường đi hơi xa. Dọc đường ngân nga một bài hát, tôi rảo nhanh bước
chân, trong đầu đang nghĩ sau khi cho Hướng Thanh ăn xuân dược xong sẽ
xử trí chàng như thế nào, và âm thầm cầu nguyện, chàng đừng “không
được”, bởi vì với trí nhớ của tôi thì tôi e rằng để nhớ được những từ
ngữ cấm kị ấy phải cần không ít thời gian.
Về tới bếp, tôi đổ nước vào vại, phát hiện ra trong bếp hình như có động tĩnh gì đó.
Chẳng nhẽ Hướng Thanh đã về! Tôi vội vàng lao vào, định dành cho chàng một
cái ôm, không ngờ lại thấy Ngân Tử đang đứng cạnh bếp lò, đang vui vẻ ăn cái gì đó .
Ánh mắ