
tôi liền từ phía sau
dùng chân đá cho hắn ta một đá, làm hắn ta ngã nhào ra khoảng đất phía
bên cạnh. Sau đó đi tới phía dưới cái cây mà Ngân Tử đang đứng rồi giơ
thức ăn lên, cười xòa nói:”Ta giúp ngươi đánh con chó xấu xa.”
Tiếu Thiên ở bên cạnh liền đứng dậy, sắc mặt liên tục thay đổi, từ nét mặt
khó tin cuối cùng chuyển thành tuyệt vọng, sau cùng giẫm giẫm chân,
chạy biến đi trong màn đêm tối.
Tôi nhìn theo bóng hắn ở phía
đằng xa, bỗng trong lòng có chút cảm giác bất an, dường như mình đã làm
điều gì đó không phải. Nhưng giờ đây Ngân Tử đang đứng trước mặt, làm
tôi vội quên đi suy nghĩ về con chó đó, chỉ tập trung vào việc mở những
chiếc hộp đồ ănhư mở một kho báu toàn lễ vật quý ra, rồi bày thật đẹp
mắt trước mặt Ngân Tử. Ngân Tử đảo mắt nhìn đông nhìn tây, sau đó tung cánh bay xuống, hoài nghi nhìn đống thức ăn hỏi:”Đống đồ ăn này là để làm gì?”
“Là quà tạ lỗi của ta!” Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi, sau đó nũng
nịu kéo kéo đôi cánh của anh ta nói, “Miêu Miêu thực sự không cố ý không đi tìm ngươi, ngươi đừng giận nữa có được không?”
“Ta là một con quạ, ngươi mang cá đến là sao?” Ngân Tử lắc đầu tỏ vẻ suy nghĩ, “Đúng
là mèo ngốc, thường ngày chỉ cần chạm nhẹ vào cá của ngươi là ngươi đã
đánh ta rồi, hôm nay sao lại thay đổi tính nết vậy?”
“Đem tặng
món quà quý giá nhất của mình để tạ lỗi mới tỏ rõ thành ý của mình!” Tôi vội vàng giải thích với anh ta, nhưng trong lòng lại hơi có chút chột
dạ vì đã không tặng món quà là Bích Thanh Thần Quân.
Ngân Tử mổ nhè nhẹ vào bát cháo cá, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:”Miêu Miêu có vẻ gầy đi nhiều.”
“Thật sao?” Tôi đứng dậy tự ngắm lại thân hình mình, đúng là có gầy hơn một
chút, có lẽ cũng liên quan đến việc tôi không chịu ăn uống đầy đủ vì đồ
ăn do Bích Thanh Thần Quân làm.
Ngân Tử trầm lặng một hồi rồi nói với tôi:”Chúng ta cùng nhau về núi Lạc Anh có được không? Thiên Giới
không phải là một nơi tốt.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu anh ta đang nói cái gì?
“Ta rất nhớ cuộc sống trước đây.” Ngân Tử đột nhiên biến thành người, đứng
bật dậy kéo tôi lại gần, ngắm nghía tôi thật kĩ, đôi mắt dần dần chuyển
sang màu đỏ rồi ôm tôi thật chặt:”Khi đuổi không kịp Bích Thanh Thần
Quân hôm đó, ta sợ rằng cả cuộc đời này sẽ không được gặp Miêu Miêu
nữa.”
“Ngân Tử… Ta xin lỗi… Ta xin lỗi…” Tôi không ngừng nói nhỏ như muốn xin lỗi.
“Ta là một con quạ dựa vào sức lực bản thân thì không thể bay lên chín tầng mây được, vậy nên ta nghĩ ra một cách khác, thực ra hôm qua trong lòng
ta không muốn trách cứ ngươi, nhưng kế hoạch của ta vẫn chưa thành công, không thể làm mếch lòng Băng Hoàn Tiên Tử.” Ngân Tử cố gắng giải thích
trong khi tôi lại không hiểu được nhiều cho lắm, “Nếu như muốn lật mặt
với cô ta thì những cố gắng trước đây đều đổ xuống sông hết.”
“Nhưng… ngươi nói ngươi bị yêu quái hung ác bắt đi, còn bị hành hạ cho sống không bằng chết?” Tôi vẫn cảm thấy rất buồn rầu.
“Đúng.” Ngân Tử ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa xăm, chầm chậm nói về cuộc bể dâu
cùng với ánh mắt lạnh lẽo đến thê lương, “Sau khi ngươi không còn ở đó
nữa, rất nhiều yêu quái trước đây bị ta cướp đồ đã tới tìm và muốn giết
ta. Ta thấy tình thế không hay, liền tới chỗ Ngưu Ma Vương và La Sát để
ẩn náu, không ngờ rằng anh ta lại đang ở bên ngoài để câu kết cùng con
hồ ly tinh Mặt Ngọc. Một người thì nhờ ta nói dối để đi hẹn hò bên
ngoài, một người thì nhờ ta theo dõi để bắt quả tang, bọn họ hơi một tí
là lại diễn ra đại chiến phu thê, ta làm người ở giữa can ngăn hai người cũng bị đánh cho sưng u cả đầu. Sau đó ta thực sự không chịu nổi nữa
bèn trốn ở trong động không ra ngoài nữa, sợ rằng gặp phải bọn họ là lại thêm phiền phức… Nói đến đây tất cả cũng là tại vì Miêu Miêu ngươi
không tốt, nếu ngươi có ở đó che chắn cho ta thì ta đâu có bị đánh cho
tơi bời như vậy?”
“Đúng đúng đúng, đều là do ta không tốt.”, tôi
vội vàng xoa xoa lên đầu anh ta, khẩn trương hỏi, “Có còn đau nữa không, có thực sau khi ngươi bị đánh cho trọng thương như thế rồi được Băng
Hoàn cứu?”
Nét mặt của Ngân Tử càng thêm bị thương, anh ta vừa
khóc vừa thì thào kể:”Hôm đó khi bọn họ đánh nhau, ta liền bay lên một
ngọn cây phía đằng xa để xem, không ngờ rằng La Sát vì quá tức giận đã
dùng đến quạt Ba Tiêu để xuất chiêu… Ta cùng với gốc cây to đó cũng bị
thổi bay mất, còn đen đủi đến mức bị một tảng đá to đụng phải làm gãy
mất hai cái xương, muốn biến hình để trốn cũng không thể được…”
“Gãy hai chiêc xương đâu có được coi là trọng thương? Khi đánh nhau ta cũng từng bị như vậy, nhưng vẫn có thể bò về được mà.” Tôi có chút không hiểu.
“Ta cũng vốn chuẩn bị đến một nơi nào gần đó để trị thương vài ngày rồi sẽ
bay về.” Ngân Tử nở một nụ cười xảo quyệt, “Nhưng khi chưa kịp biến
thành người, lúc đó bỗng nhìn thấy một vị tiên nữ đang nhìn về phía
mình, cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt để lên được Thiên Giới, ta
liền giả bộ đang thoi thóp, để cho cô ta sẽ tới cứu mình.”
“Vậy… Vậy là hôm qua ngươi đã lừa gạt ta?” Cảm giác đau đớn từ từ xâm chiếm trong tôi.
Ngân Tử nhanh chóng lùi lại vài bư