
ì quái nhìn trộm tôi rất lâu không nói thành lời.
“Nói!” Tôi giơ vuốt nhọn giận dữ kêu lên.
Con chuột sợ quá nằm bệt trên đất nó vội vàng kêu lên:”Bởi vì tôi không
muốn làm con chuột! Một con chuột chỉ sống được hai năm thôi, hơn nữa kẻ địch khắp nơi. Mèo ăn tôi, rắn ăn tôi, quạ ăn tôi,… tôi không muốn hàng ngày đều ngủ trong động tăm ẩm ướt, luôn sợ hãi khi nhìn thấy mặt trời
của ngày hôm sau!”
Tôi sững sờ một lát:”Nhưng… ngươi là một con chuột mà.”
“Đó là xuất thân mà ông trời không cho tôi được lựa chọn.” Con chuột lau
sạch nước mắt, kiên định nói:”Cho nên đành phải tự mình thay đổi, con
chuột muốn tu thành tiên phải mất hàng ngàn hàng vạn năm, chúng nó phải
vất bỏ tất cả thú vui để nỗ lực tu hành, nhưng đa số đều bị chết đi
trong hai năm đầu, thành công trở thành yêu quái chỉ có rất ít. Nhưng
sau khi trở thành yêu quái còn phải khổ sở tu luyện nghìn năm, nếu thời
gian đó mà làm chuyện ác thì sẽ bị trừng phạt chỉ có ai vượt qua tất cả
mới có thể thành tiên.”
“Tại sao muốn thành tiên?” Tôi lại hỏi.
“Bởi vì ta không muốn sống tạm bợ qua ngày với động vật khác, người thì sợ
trắng mắt ra, bởi vì tôi không muốn người khác nắm giữ vận mạng mình mà
muốn chính mình nắm giữ.” Ngữ khí của con chuột trở lên kích động, nó
nhìn tôi không trả lời, đột nhiên lại cúi đầu sợ hãi, “Cầu xin ngươi
đừng giết ta được không, ta… ta thật sự không muốn chết.”
Tôi gật đầu, xoay người đi vào trong động để cho con chuột bỏ đi.
Trong đầu tôi bỗng nhiên đau nhói, tôi ngã lên trên cái đệm nhắm mắt lại, lại một lần nữa chìm vào giấc mộng, trong mơ hình như tôi trở về cố hương.
Ở đó bốn bề đều là nhà cao tầng, hình như trạm trời, trên đường phố có
nhiều động vật mang áo giáp chạy đi chạy lại, tôi là con mèo tam thể
bình thường, không phải là yêu quái cũng không biến thành loài người.
Lúc đó tôi mới học chạy nhảy tung tăng, thích thú cào bới khắp nơi, cuối
cùng đánh vỡ bình hoa sau đó bị một bàn tay to nhấc cổ lên ném xuống
lầu, có tiếng khóc của đứa bé và tiếng mắng chửi của người phụ nữ cứ lởn vởn bên tai tôi, ầm ĩ không ngớt. Tôi thấy người qua lại trên phố, quái vật mặc áo giáp phát ra tiếng kêu the thé, trong lòng rất sợ hãi, vội
vàng nhấc bốn chân lên trèo lên tầng, nhìn thấy cánh cổng lạnh lùng đóng chặt trước mặt, ngăn cách tôi với bên ngoài.
“Meo meo” Tôi nũng nịu kêu lên, hi vọng ở bên trong mở cửa ra.
Cửa sắt giống như tướng quân vô tình, không hề có dấu hiệu dịch chuyển.
“Meo meo.” Tôi vội vàng kêu to lên và liên tục cào vào cửa hi vọng bên trong nghe thấy tiếng kêu, cho tôi vào.
Kêu mãi, kêu mãi cho đến lúc trời sâm sẫm tối, cho đến lúc sắp lên đèn, cánh cửa sắt cũng vẫn không nhúc nhích.
Giọng của tôi đã khàn đặc, thần kinh của tôi do sợ hãi mà trở nên suy nhược.
Rất nhiều người qua đường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:”Nhìn kìa lại
là con mèo bị ném ra đường.”
Đáng tiếc lúc đó tôi nghe không hiểu.
Tiếng kêu nhỏ dần, cổ họng đã đau rát, tiếng kêu bi ai của tôi càng lúc càng
nhỏ dần, bụng đói meo rất khó chịu, ngược lại tính cố chấp không chịu bỏ đi.
Cửa sắt mở ra, người phụ nữ cầm túi rác đi ra, tôi đang vui
vẻ nghĩ được chui vào nhà, nhưng bị một chân cô ta đạp lên và độc ác
nói:”Đừng vào đó.”
Tại sao không để cho tôi vào? Tôi ngơ ngác đứng ở đó, cô ta đóng cửa sắt lại.
Có một đứa bé gái lạ lẫm đi ngang qua bên cạnh, nó không nhịn được ôm tôi
vào lòng, đứa bé đó nói cái gì với người phụ nữ đó, sau đó hai người bọn họ cãi nhau, càng cãi càng kịch liệt, cuối cùng đứa bé gái ôm lấy tôi
không quay đầu lại lao vào trong đêm tối.
Trong bệnh viện đầy rẫy mùi thuốc sát trùng có rất nhiều mèo và chó mặt mày ủ rũ, đứa bé gái
cầu xin vị bác sỹ mặc áo trắng rất lâu, cuối cùng họ gật đầu đồng ý thu
nhận tôi.
Thế là, đứa bé gái dịu dàng xoa đầu tôi, nước mắt lưng
tròng nói một số chuyện, sau đó đặt tôi vào một cái lồng sắt nhỏ và vẫy tay nói:”Ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.”
“Meo” Rời khỏi vòng tay ấm áp, tôi sợ hãi kêu lên, bác sỹ mặc áo trắng, chỉ chớp mắt nhìn ôi,
lại lật tai tôi kiểm tra một lát rồi tiếp tục làm việc.
Tôi kêu
từ sáng đến tối, lại kêu từ tối đến sáng, cổ họng không được ngọt ngào
như trước đây, thậm chí tiếng kêu còn khó nghe hơn tiếng con quạ.
Đứa bé gái đến thăm tôi mỗi ngày như lời hẹn ước, cô bé buồn bã nói:”Xin
lỗi nhà ta không được nuôi mèo, chỉ có thể hi vọng ngươi sớm tìm được
người tốt muốn nhận nuôi.” Tôi đợi và chờ đợi, người tốt như cô bé nói
vẫn chưa đến, mỗi ngày bác sỹ áo trắng đều mang đến một ít cơm trắng
trộn với canh, số lượng rất ít, rất ít, thế là tôi nhanh chóng bị gầy
đi, vỏn vẹn chưa đến hai tuần đã cảm thấy có thể thấy gầy trơ xương.
Không biết đến một ngày đó, thời khắc dường như tuyệt vọng, cuối cùng có một
người đàn ông dừng chân trước mặt tôi, anh ta bảo bác sỹ mở lồng ra, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng và nói:”Mèo con về nhà với ta được không?”
Là ai? Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt anh ta, mắt sáng rực, tay anh ta vuốt ve lông của tôi sao mà dịu dàng thế, mùi cơ thể anh ta sao mà quen thuộc
thế, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Sau