
cứu.”
“Ta không muốn làm người!” Tôi bịt tai hét to, không muốn nghe anh ta nói chuyện nữa.
Tiếng của Bích Thanh Thần Quân cũng trùng xuống, kèm theo là tiếng thở
dài:”Ngày mai nhớ quay về Huyền Thanh Cung nhé, ta vẫn cứ đợi ngươi.”
Mặt hồ nước không chút gợn sóng chặn đường đi của tôi, tôi sờ lên sống mũi
cay cay, cúi đầu xuống, trong mặt nước phản chiếu lại cái bóng của con
mèo tam thể, tai nhọn, râu dài, đó là hình dáng của tôi.
Từ lâu
lắm rồi tôi đã biết được cơ thể của mình bất thường, nhưng tôi không
muốn suy nghĩ nhiều nữa, cũng không muốn đối mặt với sự thật bản thân
mình trở thành yêu quái. Chỉ muốn là một con mèo con rất thích ăn cá,
thích đuổi bắt bướm, thích ngủ, được yêu chiều.
Từ trước đến nay
cảm thấy cuộc sống của mèo có gì là không tốt? Tôi thích lăn lộn ở trên đất để cho ánh nắng mặt trời rọi lên da bụng trắng như tuyết. Thích
cuộn tròn nằm trong lòng của Oa Oa, và thích cọ cọ Cẩm Văn để đòi ăn cá, càng thích bàn tay to bè của Bích Thanh Thần Quân ve vuốt bộ lông của
tôi, thích hơn tất cả mọi thứ.
Tại sao động vật cứ phải tu thành
tiên? Tại sao bọn họ cứ phải học tình cảm của con người lẽ nào bọn họ từ xưa đến nay không tự hào vì chủng tộc của mình sao? Tôi rất vinh hạnh
vì mình là mèo, không bắt chước cuộc sống của con người nhưng… tại sao
lại cứ bắt tôi biến thành yêu quái?
Tại sao tôi phải trở thành dị chủng của loài mèo? Từ đây không thể hòa nhập vào quần thể đáng yêu của loài mèo.
Tại sao sư phụ mong muốn tôi biến thành loài người… tại sao anh ta không
thích tôi là mèo…? Nghĩ đến đây, trong lòng hình như vơi bớt nỗi buồn.
Tôi đứng dậy, xoay một vòng, biến thành một thiếu nữ lại một lần nữa
ngồi thừ ra nhìn nước trong hồ.
Cô gái mái tóc rất dài, buộc hai
chỏm đuôi gà, không đeo trang sức gì cả, mắt cô gái rất to và rất sáng,
mặt mũi thanh tú, da trắng nõn nà, eo nhỏ chân dài. Tuy không có bộ lông xinh đẹp, nhưng Oa Oa và Cẩm Văn đã từng nói với tôi trong mắt con
người đây là người con gái rất đẹp rất đẹp.
Bích Thanh Thần Quân
thích khuôn mặt này sao? Ngao Vân, Cẩm Văn, Oa Oa bọn họ cũng thích
khuôn mặt này sao? Nhưng tôi không thích, không thích tí nào cả…
Ve vẩy tay, té nước trong hồ, nhìn thấy hình bóng của người con gái nhòa
theo những gợn sóng nhè nhẹ của mặt hồ, cho đến lúc mất đi, tâm trạng
của tôi cũng tốt dần lên.
Lại biến thành mèo, nhìn thấy cái
chuông màu vàng trên cổ đang phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, tôi
giật nó ra, nó không hề nhúc nhích, đành phải bất lực nằm trên thảm cỏ
xanh, ngồi thừ ra nhìn bầu trời trong xanh.
Từ đây về sau, tôi
nên làm thế nào? Lúc ở núi Lạc Anh, xưa nay đều dùng hình dáng của mèo
để đi lại khắp nơi trong thành, nếu cho bọn họ biết mặt mũi thật của tôi là yêu quái, chỉ sợ không có bất cứ con mèo nào có thể chấp nhận tôi.
Lẽ nào tôi phải về Thiên Giới, từ đây dùng khuôn mặt của loài người để
sống với loài người, sống dựa vào Bích Thanh Thần Quân, từ từ học tập
tình cảm của bọn họ, không còn là mèo nữa.
Quá hoảng loạn, đầu óc trống rỗng từ trước đến nay tôi chưa từng suy nghĩ nhiều vấn đề như
thế, tôi tạm thời không muốn trở về Huyền Thanh Cung, chỉ muốn tìm một
nơi để từ từ liếm vết thương.
Nhưng vết thương trong lòng thì liếm thế nào?
Mặt trời vàng rực từ từ nghiêng về phía tây, chuyển thành một màu đỏ sáng
chói, chiếu lên mặt nước tĩnh lặng, chiếu lên bộ lông bị gió thổi tung
của tôi, giống như một người phụ nữ dịu dàng, sự dịu dàng ôm lấy lòng
tôi, ru ngủ, từ từ rút tay ra chìm vào trong đêm tối không có trăng sáng và ánh sao, sự ấm áp cuối cùng còn sót lại dần dần biến thành nỗi cô
đơn.
Trong lúc mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi nghe thấy
tiếng thở dài và hơi thở nhè nhẹ của Bích Thanh Thần Quân vang lên mấy
lần trong chuông, lúc tôi đang do dự định mở miệng hỏi có phải anh ta
đến rồi không, nhưng âm thanh đó vội vàng tắt ngay.
Cuối cùng
tiếng huýt sáo đã đánh thức tôi dậy, tôi đứng bật dậy, phủi phủi những
lá cỏ trên người, bước thấp bước cao đi vào trong sơn động, con chuột
thành tinh nhìn thấy tôi trở về, lập tức niềm nở đưa cá thơm ngon lên
cho tôi, bụng đói cồn cào tôi lập tức chén sạch thức ăn, sau đó hất tay
thả tự do cho nó, sau đó ngồi thừ ra ở trên ghế da báo khuôn mặt thất
thần.
Sau khi được ân xá, con chuột thành tinh nước mắt đầm đìa
nó quỳ xuống cảm ơn rối rít, nhấc chân chạy ra ngoài. Tôi đột nhiên nhớ
ra một vấn đề, lập tức nhảy ra khỏi cửa động, lại một lần nữa chặn đường đi của nó.
“Đại, Đại Đại Vương… Người … Người không phải đã cho
tôi một con đường sống sao?” Con chuột thành tinh sợ đến nỗi hai chân
đứng không vững, lắp bắp, “Mèo bắt chuột không vui tí nào cả.”
Tôi nhìn thấy nó một nửa đã biến thành người, nhẹ nhàng hỏi:”Tại sao ngươi muốn thành tinh?”
“Tôi…Tôi tu luyện mới được ba trăm năm. Vừa thành tinh chưa làm chuyện gì xấu,
chỉ ăn trộm một ít đồ! Đại Vương tha mạng!” Con chuột lại quỳ xuống trên trán ướt mồ hôi.
Tôi do dự hỏi lại:”Tại sao ngươi không làm con chuột, mà phải mất ba trăm năm để trở thành yêu quái?”
“Tôi…” Con chuột hơi k