Duck hunt
Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324365

Bình chọn: 8.5.00/10/436 lượt.

ới chị, cho nên chị chỉ cần dùng chân trái nhẹ nhàng đảo lên phía trước.

Chị đảo chân trái vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, tựa như không gợn lên chút cát bụi nào.

Bức tranh xếp hình ký ức về "hoa hồng đêm" rốt cuộc cũng hoàn thành.

Đúng vậy, tôi nhất định đã chôn bức tranh xếp hình đó sâu trong biển lòng, ở nơi sâu xa nhất.

Dần dà, bùn đất trong nước từ từ lắng đọng, che phủ hoàn toàn bức tranh đó.

Đột nhiên mặt biển nổi sóng gió, lớp bùn đất dưới cùng bị cuốn trôi, vì thế mới lộ ra một góc bức tranh.

Sau đó sóng gió càng lúc càng lớn, bùn đất bên dưới đều cuồn cuộn trôi đi, vì vậy toàn bộ bức tranh xuất hiện.

Nhưng mà, sóng gió là do ai mà thành?

Nhất định là Diệp Mai Quế.

Khi tôi gặp cô lần đầu, khi cô nói cũng có thể gọi mình là "hoa hồng đêm" mặt biển đã bắt đầu nổi lên sóng gió, cũng bởi vậy mà lộ ra một góc bức tranh.

Sau đó là ánh mắt cô, giọng nói của cô, cử chỉ của cô, sóng gió cứ lớn dần, cuối cùng cũng cuốn trôi đi bùn đất bao phủ trên bức tranh.

Vì vậy, ánh mắt chị, giọng nói êm ái mềm mại của chị, nốt ruồi nâu trên khuôn mặt trắng mịn của chị, mỗi câu hát mỗi lời ca "Hoa hồng đêm" mà chị hát, mỗi bước nhảy "hoa hồng đêm" của chị, tất cả tôi đều nhớ ra rồi.

Đèn xanh đèn đỏ nơi ngã tư không ngừng chuyển đổi, cũng như tôi hiện giờ, không ngừng chuyển giao giữa "quá khứ" và "hiện tại".

Tôi vẫy ngây ngốc bên đường, lại cảm thấy như dang đứng trên đê biển, cơn sóng thần hồi ức ùa đến, nuốt chửng lấy tôi.

Thật ra hồi của tôi về quảng trường chỉ tới lần cuối gặp chị là ngừng.

Hoa hồng đêm không chỉ là điệu nhảy cuối cùng của chị ở "The Last Dance", đó cũng là điệu nhảy cuối cùng của tôi ở quảng trường.

Từ đó về sau, tôi không tới quảng trường nữa.

Vì tôi tin rằng, quảng trường không còn chị cũng chẳng khác nào vòng tròn không có tâm, không thể nào trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

Trong hai ba năm sau khi chị đi, cho dù chỉ một hơi thở giản đơn cũng rất dễ gợi tôi nhớ tới chị.

Tôi còn nhớ, mỗi đêm trước khi ngủ, tôi nhất định phải tự nói với mình một câu: "Em thích hoa hồng đêm."

Tôi ra sức ghi nhớ giọng điệu khi nói những lời đó, vì chị đã nói: "Tương lai, nếu có ngày mình gặp lại, em nhất định phải nói lại lần nữa đây."

Tôi cũng thử nói nhiều lên, nói với chính mình, cũng nói với những người khác.

Nhưng tôi vốn là người im lặng, không nói nhiều.

Nhưng chị muốn tôi nói nhiều lên, tôi bèn nói nhiều lên.

Sau đó bắt đầu nuôi chó, tôi cũng nói chuyện với nó.

Dần dà, tôi phát giác trên người mình thật nhiều màu sắc.

Nhưng cũng như ảnh gấu trúc bằng máy ảnh đa sắc, gấu trúc vẫn chỉ có hai màu đen trắng.

Chỉ có khung cảnh trở thành nhiều màu sắc.

Cho dù ảnh có nhiều màu tới đâu, tôi vẫn chỉ là con gấu trúc đen trắng.

"Tiểu Kha!"

Tay phải tôi bị lay lay vài cái, tôi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân ướt đẫm.

Đó là vì vừa bị kéo khỏi cơn lũ hồi ức.

"Sao lại đứng ngẩn ra ở giữa đường thế này?" Sơ Hồng Đạo vỗ vai tôi: "Về làm thôi."

"Ừm." Tôi đáp hàm hồ.

Sau đó đi theo sau Sơ Hồng Đạo, từ từ trở lại công ty.

"Hai người các cậu rốt cuộc đang làm gì? Đang giờ làm việc, các cậu không biết sao?"

Ông chủ nhìn chúng tôi, tức giận nói: "Nếu còn vi phạm viết đơn thôi việc cho tôi. Còn cả cậu, Tiểu Kha."

Ông chủ chỉ vào người tôi nói: "Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, bàn làm việc phải thu dọn sạch sẽ!"

Sau đó nổi giận đùng đùng quay người vào văn phòng mình.

Tới lúc này tôi mới hoàn toàn thanh tỉnh.

"Ngày ngày làm thêm giờ cũng chẳng trả thêm tiền. Mới đi muộn cái lại so đo như vậy."

Ông chủ đi rồi, Sơ Hồng Đạo nói với tôi.

"Anh đi mà nói với ông ta."

"Nói cái gì?"

"Làm thêm giờ lại không trả thêm tiền, vậy đừng trách bọn mình đi muộn."

"Cậu nói đúng." Sơ Hồng Đạo đứng dậy, kích động nói: "Anh ra nói với ông ta!"

"Này!" Tôi nhanh chóng đáp: "Tôi nói đùa thôi mà."

Nhưng Sơ Hồng Đạo vẫn kiên quyết đi vào văn phòng ông chủ.

Một lát sau, anh ta ra khỏi phòng, nói: "Anh nói xong rồi."

"Ông chủ trả lời ra sao?"

"Ông ấy bảo anh nói đúng."

"Thật chứ?" Tôi rất nghi hoặc: "Thì sao?"

"Thế nên bọn mình tối nay phải lưu lại họp. Tám giờ bắt đầu."

"Cái gì?"

"Anh nói với ông chủ, vì chiều nay bọn mình đi muộn cho nên nếu tối không ở lại họp, lương tâm của bọn mình sẽ bất an."

"Hả!"

Tên chết tiệt này, tối nay tôi còn phải về nhà ăn cơm với Diệp Mai Quế.

Tôi ngồi trước bàn, cố tĩnh tâm lại đê làm việc.

Nhưng thật quá khó, vì chị, Diệp Mai Quế và hoa hồng đêm vẫn tới tìm tôi.

Cảnh tượng trong đầu tôi không ngừng thay đổi giữa quảng trường và phòng khách.

Bức tranh ký ức về "hoa hồng đêm" đã hoàn toàn hợp lại, tôi có thể thấy rõ toàn cảnh bức tranh đó, nhưng, cũng như khi thấy chị lần cuối, chị hỏi tôi: "Em cảm thấy hoa hồng đêm là gì?"

Ngoại trừ là một bài hát, một điệu nhảy, hay một người (cho dù là chị hay Diệp Mai Quế) ra, hoa hồng đêm còn đại biểu cho thứ gì?

Tôi cứ ngồi ở bàn làm việc, suy nghĩ miên man như vậy, không biết đã qua bao lâu.

"Này." Tôi như nghe thấy giọng Diệp Mai Quế.

Hỏng rồi, tôi loạn trí mất rồi, không ngờ lại nghe thấy giọng cô ở công ty.

Chẳng lẽ không chỉ l