Pair of Vintage Old School Fru
Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324351

Bình chọn: 8.5.00/10/435 lượt.

"Chị hỏi lại lần nữa nhé."

"Được."

"Em thích hoa hồng đêm chứ?"

"Em thích hoa hồng đêm."

"Nhớ kỹ giọng điệu hiện giờ của em đấy." Chị rốt cuộc cũng đạp lên xe: "Tương lai, nếu có ngày mình gặp lại, em nhất định phải nói lại lần nữa đây."

"Vâng."

"Đừng quên lời hứa này đấy."

"Vâng, em sẽ không quên."

"Có thể lặp lại lần nữa không?"

"Em thích hoa hồng đêm."

"Lại một lần nữa, được không?"

"Em thích hoa hồng đêm."

Chị gật đầu, lái xe đi.

Đi hơn mười mét, lại quay đầu lại vẫy tay với tôi.

Tôi nghe được chị đang hát "Hoa hồng đêm."

Đúng vậy, chị đang hát, tôi nghe thấy rất rõ.

Nhất là câu "Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời".

Chị quay đầu lại tổng cộng hai lần, một lần bên trái, một lần bên phải.

Sau đó không quay lại nữa.

Tôi nhìn bóng lưng chị, càng lúc càng xa, nghe tiếng ca của chị, càng lúc càng nhỏ.

Hoa hồng đêm càng lúc càng nhỏ đi trong mắt tôi, cuối cùng biến mất trong một ngã rẽ.

Hoa hồng đêm vừa đi khỏi tầm mắt tôi, tôi đột nhiên chạy như điên về phía trước.

"Chị, chị nghe thấy không?" Tôi lớn tiếng hét: "Em thích hoa hồng đêm."

"Chị..."

"Chị nghe thấy không?..."

"Em thích hoa hồng đêm."

Đó là lần cuối tôi thấy chị.

oOo

Diệp Mai Quế rốt cuộc cũng trở lại làm ở nhà trẻ.

Cuộc sống quen thuộc của tôi lại phải thay đổi.

Vì Diệp Mai Quế phải dậy sớm hơn một chút để đi làm, cho nên khi tôi dậy cô đã ra ngoài.

Trước kia dù là đáp xe điện ngầm hay đáp xe bus đi làm tôi luôn thấy cô trước khi ra khỏi cửa.

Giờ lại đột nhiên không thể thấy cô trước khi đi làm, tôi lại thấy không quen.

Thậm chí, tôi gần như không muốn ra khỏi cửa.

Ngày đầu tiên Diệp Mai Quế tới nhà trẻ dạy, cô để lại trên bàn trà một tờ giấy.

Cô dùng nửa cốc nước chặn tờ giấy, trên tờ giấy là một viên vitamin.

Tờ giấy có viết: "Tôi đi trước, tối gặp."

Bên dưới vẽ một đóa hoa hồng.

Đóa hồng kia vẽ rất cẩn thận, thậm chí có cành có lá,trên lá ngay cả vân cũng rất rõ ràng.

Hơn nữa mỗi đường cong cảu cánh hoa đều rất rõ ràng.

Nhìn đóa hoa trên tờ giấy, tôi ngẩn người.

Tới lúc tỉnh lại đã không còn kịp rồi.

Hôm đó tôi tới muộn 10 phút.

Rốt cuộc tôi gấp tờ giấy lại thật cẩn thận, sau đó cất vào ví da.

Mỗi khi làm việc ở công ty thấy mệt, lại lấy tờ giấy ra, nhìn đóa hoa hồng.

Tới hôm nay, trong ví tôi đã có chín đóa hoa hồng.

Trước kia ở Đài Nam tôi đi xe máy đi làm.

Vừa tới Đài Bắc đành phải tập thành thói quen đi xe điện ngầm.

Khi xe điện ngầm tạm ngừng hoạt động để sửa chữa, phải đi xe bus, tôi cũng thích ứng được.

Khi lại đáp xe điện ngầm đi làm, tôi lại càng quen nhanh.

Nhưng giờ mỗi ngày, trướ khi đi làm, không được thấy Diệp Mai Quế, dù thế nào tôi cũng không quen được.

Trong thời gian chín đóa hoa hồng đó, Sơ Hồng Đạo ngược lại lại tiếp cận được Nguyên Sam Tử.

Ngày ngày ăn trưa xong anh ta luôn kéo tôi qua uống cà phê.

Uống cà phê xong anh ta sẽ ra rìa quầy bar nói chuyện phiếm với Nguyên Sam Tử.

Có khi tôi sẽ chờ anh ta ngoài quán, chờ lâu quá thì đnahf về công ty trước.

Anh ta cũng vì vậy nên buổi chiều tới làm muộn vài lần.

Có điều anh ta vốn chẳng buồn quan tâm.

Hôm nay tôi lại chờ Sơ Hồng Đạo ngoài quán của Nguyên Sam Tử.

Nhìn đồng hồ, chuẩn bị về công ty làm, Sơ Hồng Đạo lại đột nhiên chạy ra nói với tôi: "Tiểu Kha, đi mua hoa với tôi đi."

"Mua hoa làm gì?"

"Tôi muốn tặng hoa cho Nguyên Sam Tử."

"Tự đi mua đi."

"Vậy cậu nói xem, nên mua hoa gì?"

"Tôi không biết."

"Cái gì?" Sơ Hồng Đạo rất kinh ngạc: "Cậu không biết?"

"Đúng vậy, tôi không biêt. Thì sao?"

"Thân là một kỹ sư, cậu lại không biết nên mua hoa gì?"

"Vậy anh biết à?"

"Đương nhiên tôi biết rồi."

"Anh đã biết còn hỏi tôi làm gì?"

"Không phải tôi hỏi cậu, tôi chỉ thử cậu thôi. Thật không ngờ ngay cả cái này cậu cũng không biết, thật đáng thương."

"Này!"

Khi tôi quay người định về công ty làm, Sơ Hồng Đạo kéo sống kéo chết, rốt cuộc vẫn lôi tôi tới cửa hàng bán hoa.

Cửa hàng bán hoa ngay trong một ngõ nhỏ bên phải quán cà phê của Nguyên Sam Tử.

Cửa hàng hoa này không nằm trên đường về công ty của tôi nên tới giờ tôi chưa từng qua.

Vừa tới cửa hàng, Sơ Hồng Đạo lập tức vào chọn hoa.

Còn tôi lại bị hai hàng chữ do hoa kết thành trên hai bức tường trái phải của quán hấp dẫn.

Bức tường bên trái ghi: "Khổ hải vô biên." Bức tường bên tphair ghi: "Quay đầu là bờ."

Chủ quán đi ra thấy tôi bèn mỉm cười rồi nói: "Thí chủ, cậu rốt cuộc cũng tới."

Tôi ngây ra một lúc, đánh giá cẩn thận anh ta.

Sinh nhật Diệp Mai Quế đã qua, tôi tưởng mình sẽ không gặp người kỳ quái nữa chứ.

"Tôi biết anh sao?" Tôi nghi hoặc hỏi anh ta.

"Trong lòng có biển, trong mắt tất nhiên sẽ có biển."

Sau khi nói xong, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra, là một chủ cho thuê nhà tôi gặp khi vừa tới Đài Bắc.

Anh ta thấy thần sắc tôi có vẻ đã nhận ra vì vậy cười nói: "Không ngờ lại gặp lại được cậu, chúng ta thật có duyên."

"Sao anh lại ở đây?"

"Ban ngày tôi bán hoa ở đây, tối mới về nhà."

"À." Tôi lên tiếng: "Không ngờ anh còn nhớ tôi."

"Lần đầu tiên thấy cậu tôi đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc."

"Thật chứ?"

"Ừ."