XtGem Forum catalog
Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324374

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.



"Cám ơn." Tôi lập tức quay người.

"Thì tới dưới lầu công ty chúng ta."

"Này!" Tôi quay đầu lại, trừng mắt với Sơ Hồng Đạo.

Nguyên Sam Tử mỉm cười, bảo tôi đi cùng ra ngoài cửa hàng, sau đó chỉ đường cho tôi.

Tôi nói cám ơn xong rồi quay đầu chạy vội về phía trước.

Chạy thẳng tới trước cửa nhà trẻ tôi mới dừng lại thở hồng hộc.

Tôi bước vào nhà trẻ, tiếng hát của trẻ con đã vang tới, theo tiếng hát đó, thấy Diệp Mai Quế đang ở ngoài dạy trẻ con hát.

Bên phải, cách tôi 20 mét, Diệp Mai Quế đưa lưng về phía tôi, ngồi trên cỏ.

Phía trước cô là một đám trẻ nhò cũng đang ngồi trên thảm cỏ.

Cô có khi vỗ nhẹ hai tay, có khi hát lên, thên thể cũng hơi hơi đong đưa, thi thoảng lại thấy được một bên mặt cô.

Vẻ mặt đó, cũng như chị khi dạy điệu "Hoa hồng đêm" ở quảng trường.

Hình ảnh hai đóa hoa hồng đêm lại bắt đầu thay đổi và trùng điệp trong lòng tôi.

Mãi tới lúc Diệp Mai Quế dường như phát hiện sau lưng có người, quay lại, thấy tôi.

Diệp Mai Quế đột nhiên đứng dậy, chạy về phía tôi, tôi cũng chạy lại với c.,

Chúng tôi gặp nhau bên một gốc cây.

Tình cảnh này hệt như khi tôi với chị trong đêm "The Last Dance", khi điệu "Hoa hồng đêm" chuẩn bị vang lên.

"Này!"

Diệp Mai Quế gọi tôi một tiếng, tôi rời khỏi ban đêm trên quảng trường ấy, trở lại ban ngày bên gốc cây.

"A."

"A cái gì mà a." Cô trừng mắt lườm tôi một cái: "Cậu tới đây để a cho tôi nghe à?"

"Không được a sao?"

"Không được."

"Ừ."

"Ừ cũng không được!"

"Vậy..." Tôi nghĩ một lát, gãi gãi đầu: "Cô khỏe không?"

"Tôi khỏe lắm."

"Ăn trưa chưa?"

"Đương nhiên ăn rồi."

"Vậy cô không đói chứ?"

"Vớ vẩn." Cô lại trừng mắt lườm tôi một cái: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"

"Tôi tới không phải để nói, tôi tới vì muốn thấy cô một chút."

Khuôn mặt Diệp Mai Quế hơi đỏ lên, một lát sau mới cúi đầu, hừ một tiếng: "Lại lừa người."

Chúng tôi đều im lặng đứng bên gốc cây, không nói gì nhiều.

Tôi vẫn nhìn Diệp Mai Quế đang cúi đầu, có khi tôi nhắm mắt lại, có khi lại mở mắt ra.

Khi nhắm mắt lại, tôi thấy hoa hồng đêm trong lòng, khi mở mắt ra, nhìn thấy cũng là hoa hồng đêm.

Cho dù là Diệp Mai Quế hay hoa hồng đê, trong lòng tôi thấy gì, ánh mắt cũng sẽ thấy vậy.

Khi hai má Diệp Mai Quế ửng đỏ, tôi thấy được đóa hoa hồng đêm kiều diễm.

Khi gió thổi tung đuổi tóc cô, tôi sẽ thấy cành lá hoa hồng đêm lung lay theo gió.

"Đúng rồi, sao cậu biết nơi này?" Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên hỏi tôi.

"Nguyên Sam Tử nói cho tôi biết."

"À." Cô lại hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại muốn thấy tôi?"

"Đúng vậy, vì sao nhỉ?"

"Tôi đang hỏi cậu cơ mà."

"Tôi cũng không biết, chỉ đột nhiên rất muốn thấy cô."

"Ừ." Cô mỉm cười: "Giờ cậu đã thấy rồi đấy."

"Ừ. Rốt cuộc cũng thấy rồi, tốt quá."

"Cậu không nên chạy tới đây, tối là mình gặp nhau mà."

"Ừ, nói cũng đúng. Nhưng tôi cảm thấy rất không quen khi không được thấy cô trước khi đi làm."

"Đồ ngốc, có gì đâu mà không quen."

"Thật sự không quen được."

"Vậy sau này cậu cứ đi làm cùng tôi là được. Có điều..." Diệp Mai Quế nhìn tôi: "Cậu ham ngủ như vậy, muốn cậu dậy sớm chắc sẽ rất khó."

"Không khó, một chút cũng không khó." Tôi nhanh chóng xua xua tay: "Tôi nhất định sẽ dậy sớm."

Diệp Mai Quế nghe vậy bèn mỉm cười.

"Được rồi, cậu về đi làm đi."

"Ừ. Tối nay cô sẽ về nhà chứ?"

"Vớ vẩn. Ngày nào tôi chẳng về nhà?"

"Tốt quá. Tối tôi lại được thấy cô rồi."

"Ừ. Tối nay lúc về đừng mua cơm bên ngoài."

"Hả? Vì sao?"

"Ăn ở nhà là được."

"Tôi mua cơm rồi về, vậy cũng là ăn ở nhà mà."

"Đồ ngốc, tối nay tôi nấu cơm."

"Có nấu cả phần của tôi sao?"

"Đương nhiên là có rồi!" Diệp Mai Quế lại lườm tôi một cái.

"Tôi về đi làm đây."

"Được."

Tôi đi hai bước, rồi lại quay đầu về bên trái: "Hoa hồng."

"Sao?"

"Xin hãy tự chăm chóc bản thân nhiều hơn."

"Vớ vẩn."

Tôi lại đi hai bước, lần này là quay đầu sang phải: "Hoa Hồng."

"Lại làm sao?"

"Để tôi ngắm cô thêm một lần nữa đi."

"Cậu bị hâm à!"

Tôi lại bước tiếp vài bước rồi lại ngừng, đang chuẩn bị quay đầu lại thì giọng nói của cô vang lên sau lưng: "Cậu cứ thử quay đầu lại coi."

Tôi không nói hai lời, vắt chân lên cổ chạy mất.

Trên đường về công ty, tôi vừa đi vừa nghĩ, vì sao lại muốn thấy Diệp Mai Quế gấp tới vậy?

Trong lúc chờ qua ngã tư đường, tôi đột nhiên nhớ ra, động tác quay đầu lại vừa rồi của mình.

Lần cuối đuợc thấy chị, chị cũng quay lại như vậy.

Đó đều là lưu luyến không rời.

Đèn xanh sáng lên, tôi không tự chủ lui lại một bước.

Chân phải đạp về phía sau, chân trái giữ bên chân phải, chân phải lại nhẹ nhàng đảo lên phía trước.

Ồ? Đây là bước Yementine mà.

Trước đây khi chị hát "Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời" tôi luôn nghe quá chăm chú tới mức quên luôn bước nhảy dưới chân, khiến cho hỗn loạn một hồi.

Hèn gì tôi không nhớ ra bước nhảy đoạn "Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời".

Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra.

Chân phải đạp về phía sau, chân trái giữ bên chân phải, chân phải lại nhẹ nhàng đảo lên phía trước. dây là bước Yementine khi hát tới đoạn ""Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời".

Tôi nhớ rất rõ, vì động tác hai chân mình tương phản v