
Âu Dương Tĩnh, mà chính là A La!
Sau những tháng ngày đằng đẵng, sau những cơn tuyệt
vọng, Tiểu Tiểu đột nhiên cho anh niềm tin, anh vui mừng đến phát cuồng, lo
lắng tới hoảng hốt, lúc nào cũng thận trọng dè chừng, phòng bị từng bước. Nhưng
cô lại có thể vừa cho rằng anh là người yêu của bạn thân mình, vừa chiếu lệ ứng
phó với anh.
Nghiêm Lạc càng nghĩ càng tức, bước chân anh cũng càng
gấp gáp hơn. Cô cảm thấy hoài nghi, mà lại nguyện để mình buồn rầu nghĩ ngợi
lung tung cũng không muốn anh xác nhận. Chuyện quan trọng như thế, cô lại có
thể tự mình đoán bừa.
Chúc Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, lớn tiếng hét gọi
“Boss”, thấy anh không buồn quay đầu, lo lắng đến rơi nước mắt. Nghiêm Lạc nghe
rõ giọng nói nghẹn ngào của cô, rõ ràng là vừa khóc vừa thở, anh không ngừng
nhắc nhở trái tim mình phải cứng rắn, nhưng bước chân lại vẫn cứ chậm lại.
Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng đuổi kịp, cô nhào tới,
từ phía sau ôm chặt lấy Nghiêm Lạc.
"Boss, Boss, em sai rồi, em sai rồi anh đừng
không để ý đến em."
Nghiêm Lạc lạnh mặt, quay người đẩy cô ra, giọng nói
cũng lạnh tanh: "Biết sai rồi thì quay về nhà phản tỉnh đi, anh vẫn đang
tức giận. Đợi anh bận xong đợt này thì nói tiếp".
"Đừng mà." Chúc Tiểu Tiểu nước mắt lã chã,
dứt khoát chuyển sang tấn công chính diện, xông vào ôm lấy cổ Nghiêm Lạc, hai
chân cũng quắp lên, bám thật chặt. "Em phản tỉnh rồi, em thực sự biết sai
rồi, anh đừng đuổi em, đừng không để ý đến em."
Thực ra tất cả những thông tin vừa rồi, cô vẫn còn
chưa kịp tiêu hóa. Cái sự thực rằng bản thân chính là chú heo con trong câu
chuyện khiến đầu óc cô muốn nổ tung, hoa mắt chóng mặt. Nhưng còn chưa cho cô
thời gian phản ứng lại, những câu nói giận dữ của Boss đã dọa cô chết khiếp
rồi.Cũng chẳng buồn nghĩ tới người đàn ông này chính là Diêm Vương quản lý sự
sống chết của nhân loại, cô chỉ biết nhất định không thể để anh vứt bỏ mình.
Tiểu Tiểu cứ thế ôm chặt, Nghiêm Lạc không tiện dùng
sức gạt cô ra, sợ làm cô bị thương, chỉ đành quát lên: "Đừng nói dối nữa,
buông ra".
"Không buông!" Chúc Tiểu Tiểu ôm thật chặt,
đầu dựa vào bên cổ Nghiêm Lạc lắc lắc, chẳng quan tâm đến chuyện nước mắt dính
đầy lên cổ người ta.
"Boss, em thực sự biết sai rồi, thật đó, anh mắng
chửi em cho bớt giận, đừng vứt bỏ em.”
Nghiêm Lạc lần này vừa tức vừa buồn cười, khuôn mặt đã
hơi mất đi vẻ nghiêm túc. May mà nha đầu này đang nhìn ra phía sau, không thấy
được biểu hiện của anh. Anh rất lâu không nói gì, phải phí bao sức lực mới điều
chỉnh lại được cảm xúc.
"Anh nói là muốn vứt bỏ em khi nào?" Đem thả
cô ra để cô cùng với Âu Dương Tĩnh kia ở cùng nhau sao? Nằm mơ đi!
"Nhưng anh nói trước khi hết tức giận thì không
muốn thấy em, ngộ nhỡ anh tức giận lâu lâu thì sao. Boss, em thực sự biết sai
rồi, em sẽ không như vậy nữa.”
Lúc này hai người đang đứng cạnh vườn hoa bên đường,
chân tay Chúc Tiểu Tiểu giống như một chú gấu ôm cây, tứ chi treo trên người
Nghiêm Lạc. Vào thời gian buổi chiều này, người qua kẻ lại, ai ai cũng hiếu kỳ
đánh giá cặp nam nữ kỳ quái này.
Một người phụ nữ trung niên đi qua ngay sát với Tiểu
Tiểu, cứ nhìn cô vẻ buồn cười. Tiểu Tiểu quay mặt, vùi vào hõm cổ Nghiêm Lạc,
mất mặt thì mất mặt, dù gì cô cũng không thể bị vứt bỏ.
Nghiêm Lạc vỗ vào đầu cô: "Xuống đi, nếu không
anh sẽ bỏ mặc em thật đấy".
Chúc Tiểu Tiểu do dự, thực ra treo người thế này cũng
mệt lắm, nhưng ngữ khí của Boss hình như đã tốt hơn chút rồi, vậy rốt cuộc có
nên buông tay không? Chẳng đợi cô đưa ra quyết định, Nghiêm Lạc đã kéo cô
xuống, gườm cô mấy cái rồi dắt cô đi về phía bãi xe, tới chỗ chiếc xe của anh,
Nghiêm Lạc cau mày nói: “Lên xe”. Anh rõ ràng còn rất nhiều việc quan trọng
phải làm nhưng vẫn bỏ đó đưa cô về nhà trước.
Chúc Tiểu Tiểu nghe lời ngồi vào xe: "Vậy chúng ta
coi như đã hòa giải chưa?".
"Chưa." Nghiêm Lạc trả lời dứt khoát. Anh
gọi điện thoại dặn dò A Mặc, nói anh phải đưa Tiểu Tiểu về nhà, bảo A Mặc ra
tay trước, sau đó hai bọn họ sẽ gặp nhau ở Waiting.
Chúc Tiểu Tiểu nghe ra được bọn họ thật sự rất bận,
nhất thời cảm thấy mình đang gây rối bừa bãi. Thật sự ngại ngùng, nhỏ tiếng
nói: "Vậy anh làm việc của anh đi, em có thể tự mình về nhà". Cô vặn
vặn ngón tay, lại bổ sung: "Nhưng mà, không được tức giận với em nữa, sau
này em không dám đoán bừa nữa đâu. Có chuyện gì em đều sẽ hỏi anh".
Nghiêm Lạc lườm cô một cái rồi khởi động xe, thấp
giọng mắng: "Heo ngốc!".
Heo ngốc thì heo ngốc, Chúc Tiểu Tiểu tự ti ngẫm nghĩ,
dù gì mình vốn chính là heo.
Cô len lén nhìn khuôn mặt nghiêng của Nghiêm Lạc,
không kìm lại được xác nhận một lượt: "Boss, em thật sự là chú heo trong
câu chuyện của A La sao?".
Nghiêm Lạc thấy nhắc tới A La và câu chuyện, lại lạnh
lùng hỏi: "Nó đã nói với em những gì?".
Chúc Tiểu Tiểu đem câu chuyện kể khái quát một lượt,
cẩn trọng hỏi: "Những sự việc trong câu chuyện đều là thật sao?".
Nghiêm Lạc đang lái xe, dường như chỉ chuyên tâm nhìn
con đường trước mặt, qua một lúc lâu mới nói: "Không sai, em chính là chú
heo đó". Ngẫm nghĩ giây l