
ục vụ, đối phương khom lưng cung
kính lùi ra ngoài.
"Sao nào, mình xinh đẹp quá, cậu bị mê hoặc rồi
à? Ngẩn ra cái gì chứ?"
Lời nói này khiến Chúc Tiểu Tiểu buồn cười, cô bổ nhào
đến, ôm lấy A La.
Tề Nghiên La nói thẳng vào vấn đề: "Sốt ruột đến
tìm mình thế này, cậu đọc xong câu chuyện kia rồi phải không?".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu: "Ừ, đọc đến mức cảm thấy
buồn bực. A La, cậu đừng có viết cái kết thúc bi thảm đó được không? Cậu cứ
viết thành chú heo con kia đánh thắng trận trở về, mọi người đều rất vui mừng,
sau đó heo con cùng sống với Diêm Vương vui vẻ hạnh phúc, vậy nghe cũng được
nhỉ?".
"Nếu như bắt buộc phải chọn một trong hai thì
sao?" Tề Nghiên La không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy vì
trời đất hòa bình đánh thắng trận quan trọng hơn, hay là được chung sống với
Diêm Vương quan trọng hơn?". Cuối cùng cô đã đợi được Heo Con đến tìm mình
để nói về câu chuyện, cô muốn biết lựa chọn của Heo Con ở kiếp này.
“Trách nhiệm và tình yêu, cả hai thứ đều viên mãn
không được sao?" Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy Diêm Vương cô độc kia khiến người
ta rất đau lòng.
“Ở thời đại này luôn có những lúc tàn khốc như vậy,
nếu cậu là nhân vật chính kia, bắt buộc lựa chọn một trong hai, cậu sẽ làm thế
nào?" A La rất hy vọng Chúc Tiểu Tiểu đứng về một phía với mình.
"Như thế tàn khốc quá." Chúc Tiểu Tiểu căn
bản không lựa chọn được, cô nghĩ đến Diêm Vương cô độc khổ sở một mình coi giữ
nơi lòng đất hắc ám thì cảm thấy rất buồn. Nhưng mà chư thần diệt vong, nhân
gian gặp đại nạn ba mươi năm cũng thật là thảm khốc.
Tề Nghiên La nhìn Tiểu Tiểu, cân nhắc xem nên nói thế
nào. Cô muốn nói với Tiếu Tiểu nếu như đời người có được một cơ hội thế này,
trợ giúp cho trời đất, giải cứu nhân gian, đó là chuyện huy hoàng vinh dự biết
bao nhiêu. Cô muốn nói với Tiểu Tiểu giá trị của sinh mệnh không phải ở chỗ ái
tình. Cô còn muốn nói tất cả những điều này đều là sự thật, muốn để Tiểu Tiểu
biết mình chính là heo con trong câu chuyện, cần phải gánh vác trọng trách giải
cứu trời đất. Cửu Thiên Huyền Nữ từng nói, heo con ấy chính là chìa khóa.
Tề Nghiên La vì những lời này đã nghĩ rất lâu rất lâu.
Cô nghĩ tới các loại phương thức khác nhau, biên tập ra các loại lời thoại, cô
cảm thấy mình cần phải thuyết phục Heo Con vì đại kiếp trời đất sắp đến rồi, cô
ấy cần phải đứng dậy tiến lên. Cô tin tưởng người Cửu Thiên Huyền Nữ lựa chọn
sẽ không tầm thường. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Chúc Tiểu Tiểu buồn bã, cô lại
không biết nên mở miệng thế nào mói được.
Hai người đều không nói, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình
có đầy một bụng câu hỏi, nhưng bây giờ cũng không biết nên hỏi thế nào,
Bọn họ cứ ngồi như vậy, trà trên bàn đã nguội lạnh cả,
hương trong lò hương cũng đã cháy hết, Tề Nghiên La cuối cùng lên tiếng:
"Heo Con, cậu cũng biết đó, Bắc Âm Vương đã phá bỏ phong ấn chạy đến nhân
gian, sự xuất thế của ông ta, sẽ đánh thức và tập trung rất nhiều ma thần. Ma
thần xuất hiện kiếp nạn trời đất Nghiêm Lạc và A Mặc mấy hôm nay chính vì
chuyện này mà chạy đi nghe ngóng, còn mình thì phải trông giữ chỗ này, bởi vì
nhà hàng này là một cánh cửa thông với địa phủ".
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn cô, đây là ý gì?
Tề Nghiên La nói tiếp: "Chuyện của Bắc Âm Vương
là sự thật, địa phủ cũng thật, Diêm Vương cũng là một người có thật. Heo con,
câu chuyện mình viết cho cậu, toàn bộ là sự thật".
"Mình biết rồi."
"Cậu biết?" Tề Nghiên La không tin.
"Câu chuyện tình cậu viết về chú heo và Diêm
Vương trong truyện, chính là chuyện tình của cậu và Boss, đúng không?"
Chúc Tiểu Tiểu thở ra một hơi, những điều nén lại trong lòng đã lâu cuối cùng
cũng nói ra rồi.
Tề Nghiên La há miệng trợn mắt nhìn cô, một lát sau
mới lớn tiếng hét lên: "Cậu nói cái gì?".
Chúc Tiểu Tiểu rụt cổ lại, làm gì mà hung dữ vậy, hét
đến nỗi có cả tiếng vang, cứ như một đôi nam nữ cùng hét vậy.
Không đúng không đúng, sau lưng Tiểu Tiểu bỗng dưng
lạnh toát, cô quay phắt lại.
Làm gì có tiếng vang, người đứng trước cửa đang trừng
mắt hung dữ kia, chẳng phải là Boss hay sao!
Chúc Tiểu Tiểu lập tức nhảy dựng lên, đúng là dọa
người, hung dữ quá đi mất!
A La bên cạnh chẳng thèm tránh, đỉnh đầu của cô cũng
đang bốc khói. Chúc Tiểu Tiểu chỉ đành nhanh chân lùi về phía sau, cho đến khi
chạm lưng vào tường mới biết không còn đường lùi nữa.
Hai người kia đều không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn cô.
Chúc Tiểu Tiểu bị nhìn đến tê dại cả da đầu. Tất Mặc Kỳ bên cạnh nhún vai, biểu
thị rất muốn nhưng không thể giúp. Tiểu Tiểu chẳng có cách gì, đành phải rụt rè
giải thích: "Mình chỉ đoán bừa một chút không phải thì không phải, làm gì
mà tức giận thế chứ?".
Cô không nói còn tốt, vừa nói xong Tề Nghiên La liền
không nén được nổi khùng lên: "Cậu là đồ ngốc, mình đã viết rõ ràng minh
bạch đến vậy, cậu vẫn còn nghĩ sai lệch được, đầu óc của cậu để làm gì
chứ!".
Nghiêm Lạc kéo Chúc Tiểu Tiểu đến bên cạnh, chất vấn
Tề Nghiên La, ngữ khí chẳng chút nào thân thiện: "Em viết những thứ linh
tinh vớ vẩn gì cho cô ấy xem, cô ấy hay nghĩ ngợi lung tung em cũng ch